Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 33
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:57:47
Lượt xem: 56
*Khắc kim: Có nghĩa là có thể trở nên “nhanh hơn, mạnh hơn” bằng cách tiêu tiền mua trang bị, vật phẩm... trong hệ thống. Khắc kim có thể thay đổi số mệnh.
Tiểu Vấn vui vẻ hỏi: "Kí chủ đã suy nghĩ kỹ, chuẩn bị tích cực buôn bán sao?"
"Ừm." Kha Mỹ Ngu gật đầu, nghiêm túc nói: "Người sống một đời, dù sao cũng nên có mục tiêu để theo đuổi, đúng không?"
"Tôi mãi mới thoát khỏi đại lão, nếu như không sống nghiêm túc, thì có lỗi với cơ hội trọng sinh ngàn năm có một này lắm!"
"Bà nội tốt với tôi như vậy, tôi muốn bà có cơ thể khỏe mạnh, sau này được hưởng phúc của tôi."
Mặc dù cô kết hôn với trùm phản diện nhận được 10.000 điểm hòa bình, nhưng chỉ có thể đổi thành một trăm viên linh thạch hạ phẩm. Đến nỗi bây giờ cô vẫn phải vừa cầm chu sa và lá bùa luyện tập vừa chậm chạp kiếm thêm.
Đương nhiên linh mễ trong không gian vẫn chưa trưởng thành, không thể cung cấp linh lực ôn hoà, cô cũng không thể nhập môn chính thức.
Ngẫm lại những gì phòng bốn sẽ gặp phải trong tương lai, một cảm giác cấp bách chưa từng có đè nặng lên trái tim cô.
Kha Mỹ Ngu không thể đợi dẫn khí nhập thể thuận theo tự nhiên nữa, muốn mua đan dược nâng cao cấp độ một chút.
Dù sao cô cũng không phải luyện công để cầu trường sinh bất lão, mà chỉ muốn mau chóng chế tạo ra bùa chữa bệnh phức tạp, có đầy đủ tu vi của Trúc Cơ kỳ!
Cô hoàn toàn có thể sử dụng đan dược để nâng cao tu vi, nói trắng ra là muốn làm người chơi hệ khắc kim.
Loại đan dược nào có độc tính ảnh hưởng tu vi tăng lên, làm tư chất giảm sút, tu sĩ cấp thấp không thể nhìn ra mà nói, đều không nằm trong phạm vi xem xét của cô.
"Hệ thống của chúng tôi rất thân thiện với người dùng, kí chủ chỉ cần tương tác với trùm phản diện nhiều hơn, liền có thể nhận được một đống giá trị hòa bình nha." Tiểu Vấn vui vẻ nói: "Chẳng hạn như ôm một cái, làm đồ ăn yêu thương, tích cực khen ngợi, đều có thể!"
"Kí chủ có thể lựa chọn đổi lấy giá trị hòa bình, hoặc là có thể đổi lấy vật phẩm thật!"
Kha Mỹ Ngu sửng sốt, lập tức mở giao diện giá trị hoà bình ra, quả nhiên bên trong có một loạt phần thưởng đang chờ đổi.
Cô không chút do dự nhấp chuột liên tục đổi lấy giá trị hòa bình.
Trong đầu cô không ngừng nghe thấy âm thanh leng keng thông báo: Giá trị hòa bình của việc cứu trùm phản diện c.h.ế.t đuối là 100.000, giá trị hòa bình quấy rối trùm phản diện là 100, kéo góc quần áo… 100, khóc… 100, đáng yêu... 100, ..., ôm một cái… 200, rửa tay làm đồ ăn… 200…
Thực sự là tương tác giữa cô và trùm phản diện, tất cả cộng lại thành 125.000 điểm hòa bình! Mỗi ngày có thể nhận được 500, cũng chính là năm viên linh thạch hạ phẩm.
Con mắt Kha Mỹ Ngu sáng lên, cảm giác nghèo khổ không ai biết mấy ngày nay hoàn toàn biến mất. Cô lập tức sung sướng đổi lấy 1025 viên linh thạch hạ phẩm.
Vì là một người mới còn chưa nhập môn nên cô tạm thời không định thay đổi bút vẽ bùa, chỉ bỏ ra một trăm linh thạch hạ phẩm mua ít hạt giống linh thảo, ba trăm linh thạch mua một bình mười viên mộc xuân hoàn, nghe nói chỉ cần còn thở là có thể cứu được, là linh đan nhẹ nhàng trị bách bệnh hiếm có.
Tất nhiên, Kha Mỹ Ngu cũng bỏ ra ba trăm viên linh thạch mua ba viên dẫn khí đan!
Sau đó cô lại hào phóng lấy ra một trăm viên linh thạch hạ phẩm đặt mua chu sa và lá bùa.
Bác gái hai đã ngồi xổm trong nhà vệ sinh cả ngày, cho đến khi trời sắp tối mới đi ra, người đầy mùi hôi thối, hai chân đau nhức đi đứng loạng choạng.
Điều kỳ lạ là cuối cùng bụng bà ta trống rỗng, nhưng lại không có hiện tượng mất nước cơ bản nhất, ngược lại còn cảm thấy thỏa mãn thoải mái khắp người, như thể nhẹ nhõm sau khi thải hết phân!
Khi ngang qua phòng chính, bà ta không khỏi cay đắng trừng mắt nhìn chằm chằm vào phòng Kha Mỹ Ngu, nội tâm thật sự có chút sợ hãi, sau này làm gì cũng phải cân nhắc kỹ càng mới được.
"Mẹ, con đun ít cháo kê cho mẹ, có một quả trứng luộc." Kha Ân Thục bưng một bát cháo nóng chào đón mẹ.
Mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt khiến cô ta suýt thì ngất đi.
Tiếp theo là đau lòng: "Mẹ, sau này mẹ muốn ăn kẹo thì cứ nói với con. Chúng ta đừng để ý đến đồ của người khác, nhất là của Kha Mỹ Ngu!"
"Nói với con thì con có sao?" Bác gái hai cầm cái bát, thô lỗ húp sùm sụp, lầm bầm một câu: "Sính lễ của con đã bị lấy hết, ngay cả tam chuyển nhất hưởng cũng phải để lại, làm gì còn tiền nữa?"
"Mẹ, cho dù có hay không, chúng ta vẫn phải có chút tự tôn, như vậy mới không bị người khác coi thường, dựa vào người khác còn không bằng dựa vào chính mình, thẳng lưng mà sống." Kha Ân Thục ngồi xuống nhìn hai vợ chồng bác hai, nghiêm túc nói: "Cha, mẹ, chúng ta ở cùng một nhà với bọn họ cũng không yên đâu."
"Mẹ chỉ uống thuốc mà cũng làm phiền bọn họ. Nói không chừng bọn họ đã sớm muốn gây sự, nhưng không tìm được lý do. Chờ sau này mẹ mang thai thật, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?"
Bác hai Kha do dự hỏi: "Sao có thể? Ông bà nội con bất công, nhưng chưa từng đánh người bao giờ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-33.html.]
"Cha." Kha Ân Thục khẽ thở dài, cho rằng biểu hiện chiều nay của cha là thoát khỏi lòng hiếu thảo ngu ngốc.
Không ngờ trong lòng ông ta vẫn thiên vị bên kia: "Nhà đông trẻ con, bọn họ tùy tiện ném một viên bi xuống đất, mẹ giẫm phải kiểu gì chẳng trượt chân ngã mất nửa cái mạng, đến lúc đó trách ai được?"
"Đúng đúng đúng, chúng ta phải dọn ra ngoài." Bác gái hai liên tục gật đầu.
Bác hai Kha ngồi xổm trên mặt đất, hai tay gãi gãi đầu: "Chuyển đi, chuyển đi đâu? Hiện tại đồng áng nhàn rỗi, công việc ở thành phố cũng hết cách, một nhà bốn người chúng ta chỉ há miệng chờ ăn, bụng còn không no, dọn nhà đi đâu chứ!"
Kha Ân Thục cười nhẹ nói: "Cha mẹ, con đã nói là con sẽ giúp cha mẹ mà. Chúng ta nhất định phải dọn nhà, nhưng trước khi chuyển đi, chúng ta phải đòi lại những gì thuộc về mình."
"Cái gì?" Hai người ngơ ngác nhìn lên, bọn họ còn có cái gì chưa nhận được sao?
"Ông bà nội là người thông minh, lúc chia nhà có thể lấy hết tiền ra sao? Có khi mới chỉ đưa ra một phần ba thôi, tại sao đều là con cháu nhà họ Kha mà phòng bốn được hưởng đãi ngộ đặc biệt? Còn chúng ta lại phải vò đầu bứt tai vì món đồ tám xu?"
Cô ta cụp mí mắt xuống, sự độc ác tham lam chợt lóe lên bên trong.
Kiếp trước, sau khi Kha Mỹ Ngu gả vào nhà họ Vu, trong một lần về nhà mẹ đẻ, đi vòng quanh sau núi đã nhặt được một rương vàng bạc, châu báu trong hang động. Bởi vì cô đã có chồng nên những vật này không liên quan gì đến nhà họ Kha, ít nhất phòng hai cũng không nhận được một cái nhẫn nào.
Mà Kha Mỹ Ngu dựa vào bảo vật trong hộp, trợ giúp Vu Kính Nguyên từng bước thăng tiến, sau khi gió xuân thổi đến, hai vợ chồng rời xưởng để bắt đầu kinh doanh quần áo, nhanh chóng trở thành những doanh nhân có tiếng ở tỉnh lỵ. Cũng mở nhà máy, xây nhà gạch ngói hai tầng, mua xe ô tô và cưới vợ đẹp cho năm người anh trai lười biếng trong nhà.
Ai mà không ghen tị với nhà họ Kha có phúc bảo?
Nhưng mà, Kha Ân Thục biết, cái rương bảo bối kia đã bị Kha Mỹ Ngu tìm thấy trước khi chia nhà, vậy đó chính là của chung!
Sau khi trọng sinh, cô ta đã lật tung phía sau núi lên mấy lần, cũng tìm được rất nhiều hang động, nhưng lại không tìm được tí bảo bối nào. Cho dù có tìm hết phòng của Kha Mỹ Ngu cũng không tìm thấy.
Nhưng Kha Ân Thục tin chắc rằng kho báu nằm trong nhà chính nhà họ Kha, cho nên cũng chuẩn bị lật tung cái nhà này lên!
Kha Mỹ Ngu âm thầm chế nhạo, quả nhiên tiểu thuyết đều là dối trá, mạnh mẽ, chân thật, tốt bụng và xinh đẹp chỉ là một mặt tác giả muốn cho độc giả thấy, trên thực tế làm gì có ai không ích kỷ chứ?
Nếu là cô, cũng sẽ không thể dửng dưng trước cơ hội lớn biết trước, làm người phàm thì có gì đáng xấu hổ?
Rõ ràng Kha Ân Thục rất nhớ cái rương bảo vật kia, nhưng lại nói với mẹ mình đừng nhớ thương đồ của người khác...
Ở mạt thế, g.i.ế.c người cướp của xảy ra thường xuyên, kẻ mạnh có tất cả, đây là quy luật sinh tồn tự nhiên vô cùng tàn khốc.
Nhưng giờ đây, khi trật tự loài người đang loạng choạng đi đúng hướng, cần phải áp dụng một số chiến lược quanh co.
Muốn trách thì trách Kha Ân Thục trọng sinh giả làm phúc bảo lại gặp cô, Kha Mỹ Ngu mệnh cá chép thật!
Cô khẽ nheo mắt, vừa chú ý đến nhất cử nhất động của phòng hai, vừa tiếp tục dùng thần thức nghiên cứu bùa chú, sau đó cẩn thận vẽ. Người ta nói đọc sách trăm lần sẽ hiểu rõ nghĩa, mặc dù có thần thức mạnh mẽ và trí nhớ tuyệt vời, nhưng Kha Mỹ Ngu vẫn thành thật vẽ đi vẽ lại nhiều lần, cân nhắc ý nghĩa từng nét bút.
Bởi vì gần đây nghĩ đến việc dẫn khí nhập thể, cẩn thận là trên hết nên cô còn vẽ thêm một lá bùa cực kỳ phức tạp để che giấu tu vi của mình.
Sau nửa đêm, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng côn trùng mùa thu thì cả thôn yên tĩnh như núi hoang.
Kha Ân Thục mặc bộ đồ rộng cũ của bác hai Kha, che chân và tay, trùm kín đầu rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Sau khi lần lượt nhét vào mỗi phòng một cuộn giấy khói đặc chế, cô ta lạnh lùng đứng trong sân ngửa đầu nhìn trăng, trên môi nở nụ cười khoái chí.
Khoảng mười phút sau, Kha Ân Thục mới bắt đầu vơ vét hết phòng này sang phòng khác.
Cô ta không tha một góc nào, ngay cả hang chuột cũng phải móc lên, thậm chí nam nữ ngủ trên giường cũng không tránh khỏi bị lục soát.
Mặc dù Kha Ân Thục vẫn chưa tìm thấy kho báu, nhưng cô ta lại vơ vét được một đống đồ tốt ở các phòng.
Ví dụ như bác gái cả có một chiếc đồng hồ Thượng Hải hơi cũ, nửa bình sữa mạch nha, hơn một trăm ba mươi đồng tiền và rất nhiều ngân phiếu định mức; Bác gái ba có mấy mảnh vải tốt, một chiếc phích nước nóng vỏ tre, một cái đèn pin, mười ba đồng bạc, hơn một trăm bảy mươi đồng tiền và các loại ngân phiếu, còn có kem bảo vệ da, xà bông thơm, chậu men, lọ men trong phòng.
Nói gì đến chăn đệm ga giường mềm mại thoải mái của Kha Mỹ Ngu, chậu rửa mặt, ấm nước, đèn pin, cái gì cần có cũng có. Trong phòng ông bà cụ giấu đầy đồ ăn ngon, nào là kẹo sữa, sữa bột, sữa mạch nha, đồ ăn vặt… tiền phiếu thì có hơn hai trăm năm mươi đồng.
Nhà ngoại mẹ Kha điều kiện tốt, bà lại là người được cưng chiều nhất nên trong phòng có rất nhiều đồ, có ba trăm năm mươi đồng tiền, còn có chiếc máy khâu Phượng Hoàng hơi cũ duy nhất trong nhà!
Kha Ân Thục tốt xấu gì cũng là trọng sinh, coi thường những thứ này, nhưng sự mất cân bằng trong lòng càng mạnh hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô ta chọn lấy đồng hồ của bác gái cả, mấy đồng bạc của bác gái ba, hơn một trăm đồng tiền của bà cụ, hơn hai trăm đồng tiền của phòng bốn, sau đó nhét vào phía sau, phía trước và hang chuột dưới gầm giường phòng Kha Mỹ Ngu.
Làm xong tất cả mọi việc, Kha Ân Thục vỗ vỗ bụi bẩn trên khăn tay, nóng lòng nghĩ đến sự hỗn loạn ngày mai.
Chờ Kha Ân Thục rời đi, Kha Mỹ Ngu mới mở mắt ra ngồi dậy, chậc chậc, có phải trên mặt mình viết chữ bột mềm không? Dễ bị bắt nạt như vậy sao?