Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 393
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:20:12
Lượt xem: 1
Kha Mỹ Ngu lắc đầu: “Tình thân của em luôn rất cạn, nếu không phải nhà họ Kha đối xử tốt với em, chắc là trên đời này em cũng chỉ có thể cùng anh nương tựa lẫn nhau.
Thế nên em không tò mò gì về Triệu Tam Căn kia.”
Ứng Yến búng trán cô: “Nghĩ một đằng nói một nẻo.”
Kha Mỹ Ngu xoa trán, thở phì phò lườm anh: “Được, được rồi, em thừa nhận, trước đây vì để an ủi bà nội nên trong suốt quá trình em mới không thèm để ý.
Em bị người ta đưa đến nhà họ Kha nuôi dưỡng, lại còn có một túi bạc to như thế. Em rất tò mò Triệu Tam Căn là ai, tại sao lúc đầu đã hứa vậy rồi mà lại không làm được.
Người mất rồi hay là bị trì hoãn, hoặc là không muốn thứ phiền phức như em nữa.”
“Nếu đã muốn biết thì tìm cho đến cùng đi.” Ứng Yến xoa đầu cô.
Kha Mỹ Ngu mím môi, từ khi sinh con ra, hệ thống và mệnh cá chép cũng bị tách ra. Cô cố gắng không chạm vào những thứ vượt qua sức tưởng tượng của con người, giống như sợ đánh vỡ sự cân bằng này thì sẽ gây ra một loạt phiền phức không cần thiết.
Cô suy nghĩ những đạo lý rất dễ hiểu, đó là chỉ cần cô giả vờ như người bình thường thì xung quanh sẽ không xảy ra chuyện kỳ lạ gì nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đôi khi cô can đảm nhưng có lúc cô lại cực kỳ nhát gan.
Trước nay chả có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống, quỹ tích lịch sử cuối cùng cũng biến mất theo tháng năm, sau đó chảy xuôi xuống là điều tất yếu.
Sử dụng ngón tay vàng chính là phá vỡ quy tắc của thiên đạo, sử dụng càng nhiều, sau này sẽ bị cắn trả càng đáng sợ. Mà lần cuối cùng cô sử dụng chúng là khóa chặt chúng trên người mình và đám trẻ, chưa đến thời điểm nguy hiểm tới tính mạng thì cô sẽ không sử dụng lần nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-393.html.]
Cô chỉ muốn cùng Ứng Yến, các con và gia đình sống thật bình thản, dùng hai bàn tay để tạo ra hạnh phúc.
“Không cần, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.” Cô cắn môi nói.
Ứng Yến gật đầu, ôm người không nhịn được lại thân thiết một hồi.
Hôm sau trời còn chưa sáng, bên chân trời chỉ có vẩn mây trắng m.ô.n.g lung, Ứng Yến lặng lẽ mặc quần áo, xuống lầu rửa mặt chuẩn bị đi rèn luyện.
Ông bà cụ dậy sớm, bây giờ một người đang chuẩn bị nấu bữa sáng, một người đi dạo trong sân chăm sóc rau dưa.
“Ông nội, ông nói cho cháu biết chuyện của Vu Nhi đi.” Ứng Yến đưa ông cụ một điếu thuốc, thì thầm nói.
“Mặc dù ngoài miệng Vu Nhi nói không để ý nhưng ông cũng biết con người cô ấy rồi đấy, trong lòng cô ấy không giấu được chuyện gì. Có nghi vấn gì, nếu không hỏi đến cùng, cô ấy có thể nhớ đến nửa năm.
Cô ấy sợ mọi người đau lòng nên mới không định bới móc sâu thêm nữa.”
Ông cụ cười gật đầu: “Con cháu nhà ông, ông hiểu chứ. Cháu không đến tìm ông, ông cũng muốn rút chút thời gian nói chuyện lại với con bé.
Lớp trưởng của ông, cũng là người được gọi là Triệu Tam Căn ấy điều kiện trong nhà rất tốt. Còn nhớ lúc bọn ông mới gia nhập đội @, ông ấy mặc một chiếc quần dài với áo khoác ngoài không một miếng vá, đầu tóc cũng khác với người khác, nhìn rất có tinh thần, có lẽ là cậu ấm nhà nào đó vụng trộm chạy ra ngoài.
Có điều nhìn ông ấy sạch sẽ gầy gò nhưng động tác tàn nhẫn, rất nhanh đã được làm lớp trưởng, dẫn dắt các anh em bọn ông gặt hái được không ít địch nhân.
Sau này ông ấy trực tiếp bị âm thầm điều đi, đi cùng còn có hai đồng chí nữa, thời gian ông theo ông ấy không dài lắm nhưng cũng biết ông ấy nhìn thì cà lơ phất phơ nhưng thực chất lại là người trọng tình nghĩa.”
“Chỉ cần ông ấy còn sống, không có chuyện không cần Ngu Bảo Nhi nhà chúng ta.” Ông cụ thở dài một hơi: “Những năm đó gian nan, ông ấy năng lực hơn người, chắc chắn sẽ được giao rất nhiều nhiệm vụ khó nhằn, hoặc là không có cách nào trở về, hoặc là người đã...”