Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 395
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:20:15
Lượt xem: 3
Mấy năm gần đây, Ứng Yến đã quyết định làm thương nhân, vì thế ngoại trừ chuyện lớn bắt buộc ra, anh cũng được xem như là người không nghe ngóng chuyện bên ngoài, đối với những chuyện ầm ĩ trong đại viện, anh cũng chỉ nghe qua miệng bà cụ Kha.
Anh tìm bà cụ Kha: “Bà nội, nghe nói nhà họ Triệu ở đại viện Đông mới từ phía Nam chuyển về phải không ạ?”
Bà cụ đang thái rau, bà ấy nhìn anh: “Đúng thế, khoảng thời gian trước mọi người câu nào câu nấy đều nhắc đến nhà họ Triệu. Có chuyện gì sao?”
“Bà nói cháu nghe để cháu còn có chuẩn bị, dù sao đại viện Nam với đại viện Đông cách nhau không xa, sau này đi lại gặp phải mà không biết gì cả cũng ngại.”
Bà cụ cười nói: “Cháu hỏi đúng người rồi đấy.
Nhà họ Triệu đó rất lợi hại, ông cụ kia vốn là người quản lý bộ đội phía Nam, bây giờ ông cụ đó về hưu rồi nên mang theo con cháu về thủ đô dưỡng lão.
Ông cụ ấy nghe nói chúng ta mở đại học dành cho người cao tuổi nên cũng báo danh tham gia câu lạc bộ thư pháp với quốc họa, người ta đánh trận giỏi lắm, mà văn hóa cũng rất cao siêu.
Nghe nói ông ấy cưới đến ba đời vợ nhưng ba người đều đoản mệnh, không thể hưởng phúc với ông ấy. Bao nhiêu người bắt đầu ngoài sáng trong tối tìm bạn già giúp ông ấy, chậc chậc, ai ai cũng nhìn vào nhà họ Triệu sống an nhàn, ông cụ đã gần đất xa trời rồi, sau này đến lượt bà nội hưởng phúc đấy.”
Nói đến đây bà cụ lại cảm thấy buồn cười: “Ngu Bảo Nhi nói rồi, quá cay mắt, bà nhìn cũng không thèm nhìn. Bà cụ năm, sáu chục tuổi, cả ngày mặc hết đỏ rồi xanh, ai cũng như lão yêu tinh, thấy người là sán vào.
Dọa cho ông cụ chạy mải, cắm đầu vào trong đám các ông cụ, sống c.h.ế.t cũng không ra.”
Ứng Yến nghe bà cụ nói lạc đề, gân xanh trên trán giật giật, mình có thời gian ngồi đây nghe chuyện đào hoa của một cụ già ư?
Anh bất đắc dĩ nói: “Bà nội...”
“À, đúng rồi, nói đến nhà họ Triệu này, không nói đến mấy lão yêu tinh không biết xấu hổ kia nữa.” Bà cụ cười ngại ngùng, tám chuyện với cháu gái quen rồi, mồm mép tép nhảy, nói không giới hạn.
“Ông cụ kia theo các lãnh đạo vào nam ra bắc...”
Chuyện bà cụ nói không hề rõ ràng.
Ứng Yến nghĩ cũng phải thôi, không quan tâm là tìm ai, có chút liên quan đến vấn đề cơ mật, ông cụ Triệu sẽ không nói ra ngoài. Xem ra anh phải tìm cơ hội đến gặp mới được.
Có điều nếu sức khỏe ông cụ Triệu đã không có vấn đề gì, vậy thì phải sớm ra ngoài tìm cháu gái được gửi gắm cho người ta rồi chứ. Nếu ông ấy đã không đi tìm vậy khả năng ông ấy là Triệu Tam Căn không lớn.
Kha Mỹ Ngu không để tâm đến chuyện này, ở đời sau, trẻ con bị bắt cóc hay đi lạc còn có phụ huynh tìm đến mười năm mà không có kết quả, may mắn thì nhờ vào internet phát triển và hệ thống nhận mặt mới tìm về được.
Huống chi bây giờ, cô cảm thấy có thể tìm ra được thân thế của mình là chuyện có khả năng không lớn.
Đến mùa xuân, mọi người bắt đầu hoạt động, đại học dành cho người cao tuổi cũng chào đón không ít các buổi diễn, triển lãm, bài giảng ở nhiều nơi.
Mỗi cuối tuần Kha Mỹ Ngu lại tới đại học dành cho người cao tuổi hai lần, xem hết nhiệm vụ một lần tránh cho mắt xích nào đó xảy ra sơ sót, khiến cho sự vận hành của cả trường xảy ra vấn đề.
Ngoại trừ những chuyện này ra cô còn kiểm tra sổ sách, dù sao thì sổ sách là nơi dễ nhìn ra vấn đề nhất.
Chỉ cần sổ sách không có sai sót, những phương diện khác cũng không có vấn đề gì lớn.
“Đồng chí Kha, hơn nửa năm rồi rất nhiều đơn vị đều bắt đầu tuyển dụng đợt mùa xuân, chúng ta có cần tuyển thêm vài nhân viên nữa để cho có sức sống không?” Chủ nhiệm Hình của phòng nhân sự cười hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-395.html.]
Kha Mỹ Ngu ngẩng đầu nhìn ông ta, gấp sổ sách lại, tựa lưng ra ghế: “Nói thử ý kiến của ông xem.”
Mắt chủ nhiệm Hình sáng lên, ông ta cảm thấy chuyện này có cửa rồi: “Diện tích trường chúng ta cố định, năm ngoái tuyển đủ người rồi, mặc dù các cung văn hóa khác đang chuyển mình theo hướng của trường ta nhưng không có mấy nơi thực sự thành công.
Hơn nữa chúng ta đứng số một cả nước, vì thế có không ít người hỏi xem chúng ta có tuyển sinh không?”
Ý của ông ta cũng rất ổn, suy xét đến khả năng mở rộng tuyển sinh, vì thế cũng phải nhận thêm nhân viên mới.
“Nếu như không đủ chỗ, có thể mở rộng thêm xây ra một miếng đất khác, làm thành trường chi nhánh.”
Kha Mỹ Ngu lắc đầu: “Cứ theo phạm vi hiện tại của trường, năm trăm người lớn tuổi là đủ rồi, tuyển sinh thêm thì sẽ xâm phạm đến lợi ích của các cung văn hóa khác.
Nó cũng đi ngược lại với ý định ban đầu của trường đại học dành cho người lớn tuổi của chúng tôi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu không tuyển sinh thì cũng khó mà tăng thêm nhân viên.
Dù sao công việc của mỗi một nhân viên đều được sắp xếp rất cụ thể, lượng công việc vừa phải, lúc bận rộn thì nghiến răng là vượt qua được, hơn nữa các ông bà cụ cũng nhiệt tình giúp đỡ.
Nếu tuyển thêm thì mỗi năm tiền lương và phúc lợi cũng phải nhiều thêm một chút.
Lúc đầu Kha Mỹ Ngu vì phòng ngừa người khác nhét người vào đây là thiết lập không ít chướng ngại, cho nên chủ nhiệm bộ phận nhân sự không dám thầm giở trò, chỉ có thể nơm nớp lo sợ xin ý kiến của cô.
Ai bảo Kha Mỹ Ngu từng nói, tuyển thêm người cũng được, chia tiền lương của ông ta cho người khác.
Làm gì có ai là đồ ngu, sao có thể dùng lợi ích của mình đi giúp đỡ người khác.
“Chuyện này...” Trán chủ nhiệm Hình toát mồ hôi lấm tấm, ông ta thì thầm: “Đồng chí Kha, cô nghe tôi nói đã, ông cụ Triệu ở đại viện Đông quay về rồi, tổ chức rất coi trọng ông ấy, có thể để ông ấy an hưởng tuổi già mà vô cùng chăm sóc.
Ý của ủy ban quản lý là có thể sắp xếp công việc cho con cháu nhà họ Triệu, không cần tốt quá, nhưng phải đủ để nuôi sống bản thân, phúc lợi, đãi ngộ đều phải tốt.
Dù sao cũng không thể để ông Triệu liều mạng phấn đấu cả đời người rồi lại còn phải cong lưng cúi đầu xin các ông các bà khác tìm đường cho con cháu mà phải không? Lúc đầu ông Triệu là người cực kỳ tài giỏi, chắc chắn con cháu ông ấy cũng rất ưu tú.
Cứ nói đến mấy đứa con trai của ông cụ Triệu thôi, ai mà chẳng phải người tài trong nghề, chúng ta cũng chỉ sắp xếp giúp hai, ba người cháu của ông cụ, cọi như chia sẻ gánh nặng giúp tổ chức thôi.”
Kha Mỹ Ngu nhíu mày: “Ông biết tôi thích nghe nói thật mà, đứng lấy mấy thứ này qua mặt tôi.”
Chủ nhiệm Hình nghiến răng: “Là, là vợ của con trai thứ ba nhà ông cụ Triệu đến ủy ban quản lý nhờ sắp xếp công việc cho con cháu trong nhà.”
Kha Mỹ Ngu nhíu mày: “Trường đại học dành cho người cao tuổi do tôi sáng lập nên là để giải quyết vấn đề của không ít cư dân khu này, bao gồm cả chuyện dưỡng lão.
Chúng ta đã chia sẻ rất nhiều áp lực cho tổ chức, bây giờ lại còn phải gánh cả chuyện này trên vai nữa sao?
Chủ nhiệm Hình, ông là chủ nhiệm của phòng nhân sự trong đại học chúng ta, ông nên hiểu rõ đại học dành cho người già có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt với đại học khác, chức vụ hậu cần không cần nhiều, nhiều lúc các ông các bà có thể tự mình lo liệu.
Trường đại học dành cho người lớn tuổi của chúng ta cũng mang tính chất làm công ích, mỗi tháng tiền thu vào cũng chỉ vì để phục vụ hoạt động, tổ chức phân một khoản nhất định, nếu tăng thêm nhân viên, một năm cần hơn một ngàn tám trăm đồng lương và phúc lợi.
Chủ nhiệm Hình, ông cảm thấy nếu như lần này chúng ta đồng ý, vậy lần sau chúng ta phải từ chối thế nào đây?”
Sắc mặt chủ nhiệm Hình không tốt lắm.