Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 416
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:27:23
Lượt xem: 2
Ông cụ Triệu ngạc nhiên: "Mời ông tham gia? Ông cũng có thể chia tiền sao?
Theo kế hoạch của cháu, mặc dù viện dưỡng lão được chia thành phúc lợi công cộng và lợi nhuận, nhưng cháu hẳn là có thể kiếm được rất nhiều tiền. Cháu chắc chắn muốn chia một phần bánh sao?
Ông có thể giúp gì cho cháu? Sao có thể đẩy lợi ích của mình đi được?"
Kha Mỹ Ngu cười nói: "Ông không phải là đại thụ sao? Có đại thụ che chở, cháu có thể tận hưởng bóng mát nha!"
Ông cụ Triệu thu lại ý cười, nhàn nhạt nói: "Con nhóc này, ông thậm chí còn không thể che chở gia đình mình, cháu cảm thấy ông có thể sử dụng nhân mạch cuối cùng của mình cho cháu sao?"
Ông cụ khác với những người nông dân hay công nhân đã có những đóng góp to lớn để đi đến bước này. Xuất phát điểm của ông cụ cao, tuy rằng nhà họ Triệu không thể so sánh với nhà họ Tần, nhưng cũng từng là một trong những gia tộc nổi tiếng nhất trong thành phố.
Tình hình bên trong nhà họ Triệu vững chắc, không chỉ về phương diện tiền tài nhân mạch, mỗi gia chủ đều có quyền kiểm soát rất chính xác trong việc đánh giá và phán đoán rủi ro.
Chỉ tiếc thời đại hỗn loạn, người nhà họ Triệu chết, trốn thoát rồi phân tán, những người sống sót cũng quyên tặng phần lớn gia sản ra ngoài.
Cây to đón gió, ông cụ rất am hiểu đạo lý này, nên ông ấy luôn cúi mình khiêm tốn làm việc.
Có thể nói, nhà họ Triệu đã kết thúc ở thế hệ ông cụ, những người thừa kế còn lại không đứng đắn thì tầm thường bị vợ điều khiển, không có một ai có thể chống đỡ được.
Ông cụ sống đến tuổi này, đã lui khỏi chức vụ quan trọng của mình.
Hạ Hoa xưa có câu nói, người rời đi trà sẽ nguội.
Ông ấy không còn ở vị trí đó nữa, mặc dù trước đây ông đã giúp đỡ rất nhiều người, cũng cất nhắc rất nhiều người, nhưng thời gian trôi qua, lòng biết ơn ban đầu cũng trở nên mỏng manh.
Ông cụ Triệu không phải là thánh nhân. Ông cụ không thích gia đình mình, nhưng dù sao họ cũng là m.á.u mủ nên cũng không thể mặc kệ.
Ông ấy có thể sử dụng các mối quan hệ của mình để giúp người trong gia đình tìm được một công việc ưng ý, nhưng sau đó thì sao?
Nhóm người trong gia tộc này, căn bản không ai có tài năng gì cả, người ta nói không có bản lĩnh thì đừng đi làm chuyện không làm được.
Nếu nâng bọn họ lên quá cao, cuối cùng rơi cũng tàn nhẫn, chi bằng ngay từ đầu liền không cho bọn họ hy vọng cao như vậy.
Hơn nữa, nhân mạch trong tay ông cụ không thể xử lý được nhiều việc lớn, có thể phòng ngộ nhỡ, dùng một cái sẽ ít đi một cái. Ai biết được liệu sau này mấy đứa khiến người ta lo lắng kia có làm điều gì quá đáng hay không.
Kha Mỹ Ngu không hề tỏ ra sợ hãi, thoải mái nói: “Ông nội Triệu, ông suy nghĩ quá nhiều rồi. Đây là sự kết hợp giữa phúc lợi công cộng và kinh doanh tư nhân, cũng không liên quan đến các mặt quá sâu, có thể cần nhiều nhân mạch lợi hai gì?
Coi ông là đại thụ, chỉ là lấy danh nghĩa của ông mà thôi, đến lúc đó ông chỉ cần dẫn một nhóm bạn già đến tham quan khảo sát, cháu tin tưởng sau khi trải qua dịch vụ của viện dưỡng lão của chúng cháu, bọn họ nhất định sẽ vui vẻ chi tiền.
Mấy ông cụ này có thể đảm nhận công việc hồi phục sức khỏe và thư giãn ngắn hạn hoặc dài hạn, như vậy bọn họ đã vô hình sắm cùng một vai diễn với ông, đóng vai trò như ô dù bảo vệ cho viện dưỡng lão chúng cháu.
Tuy nhiên, mọi thứ đều theo nguyên tắc, ai đến trước được phục vụ trước, vì vậy ô dù như ông có thể được chia hoa hồng. Mà bọn họ chỉ có thể tận hưởng dịch vụ chất lượng cao như ông thôi.”
Ông cụ sửng sốt, "Hồi phục sức khỏe và thư giãn? Dịch vụ của các cháu có thể theo kịp Bệnh viện số một ở Thủ đô không?
Mấy ông già như ông hàng năm có thể hưởng thụ khám sức khỏe miễn phí, chẳng phải đáng tin cậy hơn so với cháu sao?"
Kha Mỹ Ngu hơi nâng cằm, "Điều này ông cũng không biết, thật ra ở phương diện y thuật, cháu có thể được gọi là danh thủ quốc gia. Chỉ là cháu khiêm tốn thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-416.html.]
Ông cụ nghĩ tới loại rượu thuốc có tác dụng trị liệu không tồi kia, người không biết y thuật làm sao có thể chế ra được thuốc phù hợp? “Cháu sẽ chia cho ông bao nhiêu hoa hồng?”
“Mười phần trăm.” Kha Mỹ Ngu nói không chút do dự.
"Có phải hơi ít rồi không? Cháu biết đấy..." Ông cụ Triệu vuốt ve bộ râu không tồn tại, chậm như rùa nói.
Kha Mỹ Ngu cười, trực tiếp ngắt lời ông cụ: “Ông nội, ông đừng trêu chọc cháu nữa.
Ông phải tin tưởng cháu, hoa hồng mười phần trăm chắc chắn là một con số rất khả quan.”
Ông cụ Triệu biết, với khả năng của Kha Mỹ Ngu, hoàn toàn không cần ông cụ trợ giúp cũng có thể lôi kéo một nhóm người cao tuổi quyền lực đến viện dưỡng lão, khi đó nào có chỗ cho ông cụ?
“Tại sao lại là ông?” Trên mặt ông cụ lộ ra vẻ tò mò, nhưng thật ra không có tư thế dọa người như vừa rồi.
Kha Mỹ Ngu lắc đầu cười nói: "Cháu cũng không biết, có lẽ ông khác với những người khác. Rất ít người dám làm đến mức độ này chỉ vì ông nội Địch.
Ông là một người thực sự đáng ngưỡng mộ. Cháu hy vọng ông có thể được thỏa mãn mong muốn."
Ông cụ trở nên không được tự nhiên: “Được, ông giúp cháu là được. Về phần tiền, ông già như ông có thể tiêu bao nhiêu? Tổ chức đã phát cho ông tiền lương hưu không ít, không chỉ đủ để ông chi tiêu, còn có thể tiết kiệm một chút."
Kha Mỹ Ngu nghiêng đầu, chỉ vào mọi thứ trong phòng, ở nhà ông cụ mặc một chiếc áo sơ mi cho người già có miếng vá, đi tất hở ngón chân, chiếc kính lão chỉ còn một chân gọng...
“Ông nói đủ chi tiêu là như thế này sao?”
"Ông đã già rồi, không chú ý mấy chuyện này, cuộc sống khó khăn cũng đã chịu đựng được, sao lại quan tâm đến mấy thứ này?" Ông cụ mỉm cười không chút miễn cưỡng.
“Nhưng cháu không muốn nha.” Kha Mỹ Ngu cũng không biết tại sao cô lại có lòng muốn lo chuyện bao đồng: "Ông đã cống hiến rất nhiều cho nước nhà, không phải đã đến lúc ông nên thư giãn và tận hưởng cuộc sống sao?
Thời trẻ ông sống trong nhung lụa, không có lý do gì về già lại phải sống trong cảnh nghèo khó.
Mặc kệ ông có sử dụng số tiền này hay không, cứ giữ bên mình trước. Nếu ông không dùng đến thì hãy quyên góp hoặc sử dụng vào những việc có ý nghĩa.
Ngày nay, kinh tế xã hội phát triển rất nhanh, tuy tiền không phải là tất cả nhưng nó có thể mang lại rất nhiều tiện ích.”
Ông cụ Triệu đột nhiên cười rộ lên: "Được rồi, cháu nói xem ông lão này cần làm gì đi. Để có được phần hoa hồng này, ông phải hợp tác thật tốt."
Kha Mỹ Ngu cười đến mi mắt cong cong, nói: “Đợi lát nữa cháu sẽ chuẩn bị một viện dưỡng lão, nhưng đồng thời cũng sẽ chuẩn bị một ít nguyên đan bồi dưỡng cơ thể có tính chất ôn hòa. Ông có thể nếm thử, xem hiệu quả thế nào, nếu tốt thì ông có thể giới thiệu với người khác.
Ông hãy giúp cháu quảng bá tên tuổi của viện dưỡng lão. Đến khi viện dưỡng lão được xây dựng xong, những người khác cũng có thể đến đây vì danh tiếng của nó."
Ông cụ gật đầu, trả lời không chút do dự.
"Ông nói cho cháu biết, lão già như ông học bài đánh giặc còn được, nhưng lại không giỏi ăn nói, cháu cũng đừng kỳ vọng quá cao."
Kha Mỹ Ngu xua tay, mỉm cười: "Ông cố gắng hết sức là được. Cháu không có ý định đặt mọi việc quảng cáo lên vai ông. Dịch vụ xuất sắc nổi trội mới là nền tảng để mở cửa hàng và kiếm tiền."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai người nói chuyện một lúc, Kha Mỹ Ngu nhận lại kế hoạch rồi bước ra ngoài.
Triệu Phương Hoa vẫn chưa rời đi, cô ta ngồi trên ghế sofa, nghe thấy giọng nói liền cười đứng dậy: "Ông nội, chị gái này là ai? Trước kia cháu chưa từng gặp qua cô ấy.
Xin chào, tôi tên Triệu Phương Hoa, chắc là chúng ta gần tuổi nhau…”