Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 64
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:11:43
Lượt xem: 36
Trước đó cô chỉ muốn gần quan được ban lộc, mỗi ngày bản thân đều có thể cọ năm trăm giá trị hòa bình, nhưng không ngờ tới sau khi gả cho người ta, mọi mặt đều không giống thế nữa.
Kha Mỹ Ngu sống lại hơn một tháng, bởi vì có bà cụ với mẹ Kha quan tâm chăm sóc, cả nhà chiều chuộng, đến cả bọn trẻ cũng biết phải nhường cô út.
Khiến cô thích ứng rất tốt, ngày nào cũng vui vẻ, cực kỳ ít khi nhớ đến chuyện lúc trước.
Nhưng mà bây giờ, cô đói quá…
Còn có hình như lúc trước cô từng đồng ý với Tần Nguyên Cửu, sau này phải lo liệu cơm nước trong nhà.
Cô đào một cái hố sâu cho chính mình rồi.
Nhớ tới cái người tối qua uống rượu rồi phát cuồng trong phòng, Kha Mỹ Ngu tức giận không thôi, cô đến phòng bên cạnh, “rầm” một tiếng đá bật cửa ra.
Tần Nguyên Cửu giật mình trực tiếp ngồi dậy, mơ màng nhìn cô rồi gãi đầu: “Rốt cuộc em có phải con gái không thế, lần nào gõ cửa cũng dùng chân?”
“Ha, em vào phòng mình còn phải gõ cửa sao?” Kha Mỹ Ngu dựa vào cạnh cửa, cười lạnh.
Anh sửng sốt, nhìn ngó xung quanh rồi nghi ngờ: “Sao tối qua anh lại ngủ ở đây?”
“Anh hỏi em em biết hỏi ai?”
“Anh đừng có giả vờ ngờ nghệch! Tối qua anh mượn rượu làm càn, bày ra trò gì, trong lòng anh không còn nhớ sao?”
Cô cười lạnh.
Tần Nguyên Cửu nhíu mày, tay ấn huyệt thái dương, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó, anh vẫn lắc đầu đầy hoang mang: “Anh làm gì rồi? Anh không làm gì đấy chứ?”
“Người uống rượu say thì có thể làm gì, chắc không thể hồ đồ làm chú rể chứ?”
“Đồng chí Kha, em muốn cũng không thể trèo lên anh được.”
“Có điều tối qua thím nào đó làm móng giò ăn khá ngon, vừa thơm vừa mướt...”
“Ồ, đúng rồi, cũng không biết có phải anh bị chứng sợ hãi sau hôn nhân không, tối qua nằm mơ một giấc mơ, thấy một con cóc cứ đuổi theo bắt anh hôn nó...”
Mỗi một câu nói của anh đều làm lửa giận của Kha Mỹ Ngu bốc cao lên một phần!
“Ha, Tần Nguyên Cửu, đồ tồi này!” Cô tiến lên túm lấy tay ăn rồi cắn vào bắp tay.
Có điều cánh tay người đàn ông cơ bắp săn chắc, cô cắn đau cả răng.
“Hừ.” Cô lại vươn tay túm tóc anh, nhìn kiệt tác của mình trên mặt anh, cô mới rời mắt: “Đi, chúng ta về nhà ăn cơm!”
Tần Nguyên Cửu nhướn mày, nghi hoặc: “Cái này, cái này không tốt lắm đâu, ngày mai chúng ta mới lại mặt.”
“Sao lại không tốt, nhà chúng ta không để ý mấy chuyện đấy, hơn nữa người nhà anh không ở đây, nhà mẹ em không thể không quan tâm nhiều hơn chút.” Nói rồi, Kha Mỹ Ngu cười, kéo anh ra ngoài.
Cô vừa kéo vừa kiểm tra giá trị hòa bình.
Có chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, cô cực kỳ thích nhìn điểm giá trị hòa bình tăng lên đầy xinh đẹp, chỉ là hôm nay còn chưa bắt đầu, năm trăm giá trị hòa bình đã hoàn thành rồi.
Kha Mỹ Ngu hơi nghi ngờ.
Sau đó nghĩ đến tối qua, chắc chắn là giá trị hòa bình bùng nổ rồi, tính sang cho hôm nay nhỉ.
Hoặc là hai người đã kết hôn, hệ thống cho cô nghỉ ngơi?
Dù sao thì bản thân cũng không thiệt, cô vui vẻ thu điểm về.
Tần Nguyên Cửu cũng cười đầy ẩn ý, thuận theo lực kéo của cô mà bám theo.
Lúc đến cửa, anh đột nhiên nói: “Không thể về tay không, em đi trước đi, anh lấy chút đồ rồi đi theo.”
Kha Mỹ Ngu cũng ngại biểu hiện thái quá, cô chỉ có thể gật đầu: “Nhanh lên đấy, nếu không người trong nhà ăn hết cơm mất!”
Cô chậm rãi bước xuống thềm, vừa đi, vừa ngắt hoa dại bên đường, đợi lúc quay đầu, nụ cười trên mặt cô cứng lại: “Anh, anh rửa mặt rồi à?”
Tần Nguyên Cửu ừm một tiến, vui vẻ nói: “Đây được xem như lần đầu tiên chúng ta đến nhà mẹ sau kết hôn, phải nghiêm túc một chút. Cũng không biết tối qua anh cọ vào đâu, rửa ra được chậu nước đen xì.”
“Cũng may mà anh rửa mặt, nếu không đi đường đã bị bêu mặt rồi.”
“Em cũng thật là, sao không nói với anh một tiếng.”
Kha Mỹ Ngu nhếch môi, phụ họa theo, cô gật đầu, vui vẻ đầy chân thành: “Không phải trời còn chưa sáng hẳn sao, trong phòng tối, em cũng không nhìn rõ.”
Tần Nguyên Cửu không xoắn xuýt chuyện này lâu, anh vừa đi, vừa nói với Kha Mỹ Ngu những đồ mình mang theo: “Em xem, quà người tham gia hôn lễ tặng rất nhiều, chọn một ít bánh, thịt, trứng không để được lâu mang theo.”
“Đồ đạc không nhiều, nhưng so với hai chúng ta vác miệng không tới ăn cũng tốt hơn rồi nhỉ?”
Trò đùa dai không thành công, bụng dạ trống rỗng, Kha Mỹ Ngu không vui nổi, cô bước nhanh chân trở về nhà.
Bây giờ đang cuối thu, mỗi ngày, ai cũng đi quanh ruộng một vòng hoặc là lên núi, đốn củi, hái rau dại, chăm sóc rau trồng, dù sao thì cũng không nhàn rỗi.
Bọn họ ngủ ngon, đương nhiên dậy cũng sớm, lúc này người trong thôn vác theo nông cụ hoặc giỏ trúc, dẫm lên ánh bình minh mà ra cửa.
Thấy vợ chồng nhỏ hai người, bọn họ sửng sốt, sau đó cười xán lạn rồi chào hỏi: “Thanh niên tốt thật đấy, tràn trề sức sống!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vợ chồng trẻ hai người có tình thú thật, khiến mấy người sống được năm mươi năm như chúng tôi ngưỡng mộ không thôi.”
Kha Mỹ Ngu híp mắt, kiên nhẫn cười rồi gật đầu chào mọi người, cô hơi không hiểu tại sao mọi người lại cười vui vẻ như thế.
Có lẽ là trùm phản diện lấy được không ít danh ngạch công nhân cho mọi người, vì thế bọn họ mới nhiệt tình ngoài ý muốn?
Cũng có khả năng là hoa trong tay, trên đầu cô bị người ta hiểu nhầm là do trùm phản diện đưa?
Dọc đường tươi cười, cô vừa tiến vào nhà họ Kha đã thấy bà nội bê thùng nhặt lạc ngoài cửa, cô vội chạy lại làm nũng: “Bà nội, cháu đói rồi.”
Bà cụ ngẩng đầu, nụ cười còn chưa kịp nở đã bị dọa cho một trận.
“Cháu, cháu.” Bà cụ dở khóc dở cười, quay đầu nhìn Tần Nguyên Cửu: “Cháu cứ để vợ cháu qua đây như thế à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-64.html.]
Người phía sau nhún vai bất lực: “Cô ấy sốt ruột về ăn cơm, mặt còn chưa rửa, răng còn chưa đánh, cũng không thèm thay quần áo, chải đầu luôn, cháu có thể làm gì đây?”
Kha Mỹ Ngu ngẩn ra, mặc dù cô ở trong không gian bận rộn năm ngày năm đêm nhưng thân thể này đúng là chỉ ngủ say một đêm. Cô – người có đồng hồ sinh học hỗn loạn đã quen ăn cơm trước rồi mới rửa mặt chải đầu, chỉ là bây giờ khoảng cách từ nhà cô đến nhà mẹ phải đi qua nửa cái thôn...
Cô nhớ lại nụ cười kỳ lạ của mọi người, không nhịn được mà lẩm bẩm hỏi: “Cũng, cũng không tệ lắm mà?”
Mẹ Kha nhét cái gương vào tay cô, sau đó không nhịn được cười rồi dạy dỗ Tần Nguyên Cửu: “Thằng bé này, trước đây còn còn khá đứng đắn, sao lại nghịch ngợm với con bé này thế?”
“Người trong thôn cười nó, lẽ nào thân làm chồng như con không mất mặt sao?”
Tần Nguyên Cửu ho nhẹ một tiếng để đè ý cười xuống: “Con không muốn lần sau ra ngoài bàn việc còn mang theo khuôn mặt đầy bùa chú, chỉ có thể để Vu Nhi đích thân trải nghiệm cảm giác đó một lần, tha thứ cho con.”
Kha Mỹ Ngu ngây ngẩn nhìn chằm chằm người trong gương, được lắm, trên gương mặt trắng nõn, tinh tế, xinh đẹp của cô bị người ta dùng bút máy vẽ bản đồ Hạ Hoa, bên trên còn có chữ: “Em yêu anh Cửu như yêu Hạ Hoa!”
Mặc dù nét chữ rối thành một đống nhưng cô có thể nhìn ra được.
“Tần Nguyên Cửu.” Cô nhét cái gương vào lòng mẹ Kha, nghiến răng, quay đầu nhéo thịt mềm của người kia.
Anh né trái, tránh phải, sau đó đột nhiên dừng lại, đón lấy người đẹp sà vào lòng mình, cưng chiều nói: “Vu Nhi, không phải em nói mình đói rồi sao? Sao tinh thần còn phấn chấn thế?”
Kha Mỹ Ngu duỗi móng vuốt cào anh.
Tần Nguyên Cửu bắt lấy tay cô giữa không trung, còn thân mật đặt môi xuống, ma sát nhè nhẹ: “Ngoan nào, đừng nghịch nữa, bà nội với mẹ còn đang nhìn kìa.”
Quả nhiên bà cụ với mẹ Kha đều hài lòng, cho rằng hai vợ chồng có quan hệ tốt, vừa mới sáng sớm đã quấn quýt nhau.
“Buông em ra.” Kha Mỹ Ngu tức giận sắp nổ tung rồi, đúng là đồ sói đuôi to, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu.
Tần Nguyên Cửu lập tức buông cô ra, thái độ nhận sai đầy chân thành: “Là anh không đúng, lần sau để em vẽ, anh chạy mười vòng quanh thôn, được chưa nào?”
“Được cái đầu anh.” Cô trừng anh, có gì thú vị mà nói?
Con gái với con rể đến nhà, mẹ Kha làm mì kéo tay cho họ, dùng đậu ngâm, thịt băm, ớt xanh làm món ăn kèm, lại thả thêm vào trứng và rán vài miếng thịt.
Kha Mỹ Ngu ăn sung sướng, còn không quên nói với Tần Nguyên Cửu: “Nói anh biết nhé, cưới được em là phúc của anh đấy, nhìn xem mẹ em nấu cơm có ngon không?”
“Mì trong tiệm cơm quốc doanh ở thủ đô có thơm bằng mẹ em làm không?”
Tần Nguyên Cửu lắc đầu, biết nói lời hay, thuận theo cô, nghiêm túc khen: “Mẹ làm mì kéo tay là ngon nhất, chỉ có thể loanh quanh trong phòng bếp của thôn Lạc Phượng ta thật đúng là lãng phí tài năng.”
Mẹ Kha bị chọc cười ra tiếng, bà còn phải chú ý duy trì sự đứng đắn trước mặt con rể.
Bà xua tay: “Làm gì khoa trương như mấy đứa nói? Mẹ với các thím, các chị đều như vậy mà, một nửa thời gian đều loanh quanh trong bếp, ngày nào cũng làm những chuyện này nên thành thục luôn.”
“Chỉ là cơm nhà thôi, có điều mẹ làm đúng lúc hợp khẩu vị của mấy đứa.”
Tần Nguyên Cửu cười nói: “Mẹ, từ trước đến nay, con không thích nói dối.”
“Ở thủ đô, có rất nhiều người thích ăn cơm nhà chính thống như này, hơn nữa trong tổ chức còn có một bộ phận chuyên môn nấu cơm cho người Hạ Hoa từ nước ngoài về.”
“Phần lớn bọn họ vì đủ loại nguyên nhân mà không thể về nước, sau này khi tân Hạ Hoa thành lập, các quốc gia cải cách đổi mới, họ mang tiền, kỹ thuật đến giúp chúng ta phát triển.”
“Những đồng bào kia thích cái cũ, còn có rất nhiều tiếc nuối, thích tìm lại những thứ trong ký ức liên quan đến thời trẻ, cơm nhà nấu cũng là một trong số đó.”
“Có cơ hội, mẹ có thể đến thử xem.”
Đối với người vùng xa xôi hẻo lánh mà nói, thủ đô đúng là giấc mộng xa không thể chạm tới.
Bà nghe cho vui thôi chứ hoàn toàn không để trong lòng.
Người nhà họ Kha vừa ăn xong, buôn đũa xuống, trưởng thôn đã khoác áo, ngại ngùng tức giận tiến vào.
Phía sau còn có hai người Kha Vân Nguyệt và Hoàng Phương Bân sắc mặt khó coi, kèm theo cả không cam tâm.
“Chú ba, không làm phiền mọi người ăn cơm chứ?”
Ông cụ ăn xong rồi, đang hút điếu thuốc, chậm rãi nhả ra nuốt vào: “Không, Khánh Hỷ, vừa mới sáng ngày ra, cậu đến nhà tôi làm gì?”
Trưởng thôn đột nhiên cúi mình chín mươi độ trước Kha Mỹ Ngu và Tần Nguyên Cửu: “Nhóc bảy, đồng chí Tần, chú xin lỗi hai đứa.”
Sau đó ông ta quay đầu, hai người phía sau cắn răng cúi mình.
Mắt Kha Mỹ Ngu lóe lên, xem ra đôi vợ chồng này làm ra chuyện gì đó rồi.
Cô với Tần Nguyên Cửu đều tránh người qua: “Chú Khánh Hỷ, chú sao thế, sao lại xin lỗi bọn cháu?”
Trưởng thôn vuốt mặt thở dài: “Gia môn bất hạnh, Kha Vân Nguyệt bị hai vợ chồng chú chiều hư rồi, cho rằng trong nhà có chú làm đại đội trưởng, có cha làm trưởng thôn thì ở cái thôn Lạc Phượng này, nó có thể hô mưa gọi gió.”
“Nó bảo muốn gả cho Hoàng Phương Bân, mà, mà thanh niên tri thức phù hợp với danh ngạch sinh viên công nông binh không nhiều. Chú muốn ngày tháng sau này của con gái tốt một chút nên mới có lòng riêng, lôi kéo quan hệ, lấy danh ngạch về.”
“Nhưng mà, ai biết hai đứa nó không phải dạng tốt lành gì, bản thân không cố gắng cho cuộc sống của mình, lại còn không muốn nhìn thấy người khác sống tốt!”
“Hoàng Phương Bân nhờ vào việc ở trong nhà chú, lấy trộm chìa khóa của chú, mở cửa phòng làm việc chi bộ thôn với ngăn kéo, lấy đơn ra khỏi túi...”
“Đứa con gái bất hiếu này còn viết thư tố cáo, gọi người của tổ cải tạo đến!”
Người nhà họ Kha lập tức lạnh mặt.
Ông cụ nhìn Hoàng Phương Bân với Kha Vân Nguyệt đang ngậm chặt miệng, ông ấy nhìn trưởng thôn: “Khánh Hỷ, bọn nó làm ra chuyện gì thì phải gánh vác hậu quả đó. Cậu dẫn chúng nó đến đây làm gì?”
Bà cụ cũng hận đến nghiến răng: “Khánh Hỷ, cậu làm những chuyện này là muốn tốt cho bọn nó, nhưng trông ánh mắt bọn nó nhìn cậu, rõ ràng là chúng hận cậu rồi!”
“Cậu đến cầu xin giúp chúng nó, không phải là cứu chúng nó mà là để sau này chúng nó còn quậy ra chuyện lớn hơn.”
Kha Mỹ Ngu gật đầu: “Chú, người có nhân phẩm như Hoàng Phương Bân thực sự không có tư cách học đại học đâu.”
“Bây giờ lãng phí tâm tư nhét anh ta vào, nói không chừng anh ta không muốn thấy các bạn học khác sống tốt, rồi lại âm thầm giở trò. Chúng ta cùng một thôn, lại còn là họ hàng, chắc chắn sẽ không làm gì hai người họ.”
“Nhưng người ta sẽ không dễ dàng cho qua như thế, đợi khi tổ chức điều tra từ đầu xuống, vị trí trưởng thôn này của chú sẽ phải nhường cho người khác ngồi.”
“Con gái nói đúng lắm.” Lão tứ nhà họ Kha cũng không khách sáo: “Anh Khánh Hỷ, nếu anh thực sự muốn tốt cho con gái mình thì phải đặt thằng ranh này dưới mí mắt, trông coi cho cẩn thận.”
“Con bé Vân Nguyệt không tốt nhưng gan nó không lớn đến mức dám đi tố cáo, chắc chắn có người âm thầm khích bác, để nó động lòng.”