Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 99
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:14:14
Lượt xem: 14
"Nhưng chuyện này cũng phải xem xét đến ý kiến của đồng chí Tiểu Lý và gia đình cô ấy. Chúng ta không thể vì rước dâu không thành mà kết thù với họ được."
Kha Mỹ Ngu gật đầu, nói: “Bà yên tâm đi ạ, cháu mà ra tay thì còn có thể có vấn đề gì chứ? Bà nghĩ nửa tháng nay cháu huấn luyện các anh là đang đùa giỡn sao?
Cháu có mục đích cả đó!”
Bà nội Kha nói chờ đã, sau đó bà về phòng gom một đống đồ ăn: “Trong nhà Tiểu Lý có cái gì ngon, cô ấy cũng cho bà một phần, trước kia chúng ta chẳng có thứ gì tốt, hiện tại có được một chút đồ ăn dân dã, cũng nên biếu người ta một ít.”
Kha Mỹ Ngu mỉm cười đeo giỏ trúc trên lưng rồi nhảy lên xe của anh trai.
Kha Nguyên Đại tràn đầy sức lực, anh đạp xe băng băng luồn lách trên con đường nhỏ, hơn nữa tay lái anh ta rất vững, còn chú ý tránh ổ gà trên đường.
Lúc này đang là mùa đông, ánh nắng giữa trưa mang hơi ấm dịu dàng, Kha Mỹ Ngu vui vẻ ngâm nga một giai điệu dân gian.
“Xem ra Tiểu Tần đối xử rất tốt với em.” Do gia đình đông anh em nên anh ấy rất ít khi nói chuyện riêng với em gái mình.
Kha Mỹ Ngu gật đầu, cô mím môi cười nói: “Đương nhiên rồi ạ, em là vợ của anh ấy, anh ấy không thương em thì thương ai chứ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Sau này bọn em sẽ ở bên nhau đến già. Cho dù có con, khi bọn trẻ lớn lên rồi rời đi, bọn em vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ gia đình nhỏ của mình."
“Anh à, anh không nghĩ tới sau này sẽ cùng ai xây dựng tổ ấm sao?”
Cả người Kha Nguyên Đại cứng đờ, xe lao vào mấy cái ổ gà liền khiến Kha Mỹ Ngu kêu lên vài tiếng.
Anh ấy vội vàng nắm chắc tay, nói: “Anh, hiện tại anh chưa nghĩ tới, chờ tốt nghiệp đại học, kiếm được việc làm rồi tính tiếp.”
“Anh còn chưa kiếm ra tiền, chỉ tạm lo được cho bản thân, sao có thể lo cho người khác được?”
Kha Mỹ Ngu cười hì hì: “Anh chưa nghĩ tới, hay là chưa tìm được đối tượng tốt, hay anh cảm thấy bản thân của hiện tại chưa đủ tư cách để xứng với người ta?”
“Có phải là vì so với em nên các cô gái khắp làng trên xóm dưới đều không lọt vào mắt xanh của anh không?”
"Vâng vâng vâng, từ nay về sau năm vị cử nhân chúng ta đều trông cậy cả vào em!" Kha Nguyên Đại tức giận nói.
Kha Mỹ Ngu không nói chuyện nữa, cô gần như hiểu được mắt nhìn người của anh trai mình rất cao, thà ít mà tốt chứ không làm ẩu.
Việc các anh không muốn làm việc đồng áng cả đời cho thấy chí hướng của họ rất lớn!
Lần này bọn họ có thể trở thành sinh viên, Kha Mỹ Ngu nghĩ, các anh nhất định sẽ nắm bắt cơ hội để theo đuổi ước mơ, thực hiện khát vọng của bản thân.
Khi đến thị trấn, Kha Mỹ Ngu dẫn anh trai mình đến một đại viện lớn gạch đỏ ngói xanh vô cùng xinh đẹp, những người sống ở đây đều là những người trong thị trấn được đưa vào hồ sơ tổ chức và có công ăn việc làm ổn định.
Các bộ phận như tiệm cơm quốc dân, hợp tác xã cung ứng tiếp thị, cục lương thực, tổ dân phố, ủy ban cải cách tổ chức, cục cảnh sát,... không có quá nhiều nhân viên, không thể so sánh với hàng trăm nhân viên trong nhà máy nên tập trung về xây dựng nhà ở phúc lợi với kiểu cách đa dạng cũng phản ánh địa vị khác nhau của mọi người.
Nhân viên mới vào sống trong ký túc xá của nhân viên, còn nhân viên bình thường có thâm niên thì sống ở tòa nhà ngang cùng gia đình, những người có chức vụ cao hơn có thể được bổ nhiệm vào những tòa nhà đẹp, còn xếp hạng một hai ba trong đơn vị sống ở biệt thự nhỏ có hai tầng!
“Em gái à, em tới đây làm gì?” Thị trấn Hoá Nguyên không lớn, chỉ ngang dọc hai con phố là có thể nhìn thấy điểm cuối, Kha Nguyên Đại sinh ra và lớn lên ở đây, đương nhiên biết rõ loại người nào sống trong khu nhà này.
Da đầu anh ấy tê rần.
Kha Mỹ Ngu đứng ở cổng, kiễng chân nhìn vào trong, thấy nhân viên bảo vệ, cô mỉm cười vẫy tay và hét lên: "Ông ơi, cháu đang tìm đồng chí Lý Quyên Mai, con gái của gia đình chủ nhiệm Lý, làm ở hợp tác xã cung ứng!"
Ông lão kéo chổi tới, nhìn chằm chằm Kha Mỹ Ngu và Kha Nguyên Đại một lúc, ông ấy nói: "Đồng chí nhỏ, các cháu là người nhà chủ nhiệm Lý à, tìm họ có chuyện gì không? Các cháu có thư giới thiệu không?”
“Cháu là bạn của đồng chí Lý Quyên Mai, cháu tên là Kha Mỹ Ngu ở thôn Lạc Phượng. Mấy hôm trước nhà cháu có được mấy cân thịt lợn rừng, cháu mang cho họ ăn thử.” Nói xong Kha Mỹ Ngu cũng lấy ra một dây lạp xưởng đưa qua. “Ông cũng nếm thử đi ạ, tay nghề của mẹ cháu rất tốt, không thua kém gì xưởng thịt đâu.”
Ông lão xua tay liên tục: “Đồng chí nhỏ, để ông gọi điện đến nhà chủ nhiệm Lý giúp cháu. Nếu hai người quen nhau, chủ nhiệm Lý đồng ý cho cháu đến nhà thì cháu chỉ cần đăng ký là vào được.”
“Nếu chủ nhiệm Lý không đồng ý, cho dù các cháu có cho ông cục vàng, thì ông cũng không cho các cháu vào đâu.”
Kha Mỹ Ngu cười nói: “Ông à, ông nhận là được rồi. Cháu nghe chị Mai Tử nói ông là cựu chiến binh xuất ngũ, từng lên chiến trường, ông anh dũng quá!”
“Ông nội của cháu cũng từng ra chiến trường đó, nếu ông nội cháu mà biết, chắc chắn sẽ kéo ông tới uống một chén đó.”
Ông lão cười hà hà: “Đây là chuyện từ thời nào rồi rồi, cô con gái nhà họ Lý còn nói cho cháu biết chuyện này?”
“Đúng vậy, bởi vì có ông ở đây, cho nên ngay cả cái kim trong khu này cũng không mất đó ạ.” Kha Mỹ Ngu mỉm cười nói.
Ông lão gọi điện cho nhà họ Lý, người nghe máy là Lý Quốc Thắng.
“Đồng chí nhỏ, cháu tới thật đúng lúc, thằng nhóc họ Lý mới đi công tác về, nó được nghỉ phép, nếu không giờ này đã không có ai ở nhà rồi.”
“Thằng bé nói cháu là người nhà lần trước cho nó một chiếc chân hươu lớn và rượu thuốc. Ông còn uống hai chén đấy, quả thực khiến toàn thân tràn đầy sinh lực, chân tay cũng dễ chịu hơn rất nhiều.”
Ông lão đưa ra tờ đăng ký và bút cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-99.html.]
Kha Nguyên Đại cười lớn rồi điền vào tờ giấy.
Trước kia chữ viết của anh ta rất cẩu thả, phải nói phần lớn học sinh trong làng đều có chữ viết trừu tượng như vậy. Chính Kha Mỹ Ngu là người cứng rắn ép các anh mỗi ngày chép mười trang bảng chữ mẫu, sau hơn nửa tháng kiên trì, nét chữ của anh ta tạm nhìn được, ít nhất là không xiêu vẹo.
Kha Mỹ Ngu để lại lạp xưởng cho ông lão rồi ngồi lên xe của Kha Nguyên Đại đi vào.
“Này, hai đồng chí nhỏ các cháu có biết nhà họ Lý ở đâu không?” Ông lão chạy hai bước, hô lớn.
“Cháu biết ạ, chị Mai Tử nói với cháu rồi á!”
Kha Mỹ Ngu cũng nói vọng lại.
Lần trước Kha Mỹ Ngu và Tần Nguyên Cửu đi cùng Lý Quốc Thắng, họ đã hỏi địa chỉ.
Trong lúc bọn họ đến, Lý Quốc Thắng đã chờ sẵn ở ngõ nhỏ.
“Cơn gió nào mang đồng chí Tiểu Kha đến đây?” Lý Quốc Thắng cười đi tới đón hai người.
Cha anh ấy đã làm chủ nhiệm được bảy tám năm, nghe nói gần đây có sự điều chỉnh nhân sự.
Chủ nhiệm Lý rất có thể sẽ được điều lên tỉnh, nhưng vị trí trong tỉnh đó có rất nhiều người để mắt tới, để tăng cơ hội thăng tiến, đương nhiên người khác sẽ âm thầm ngáng chân đối thủ cạnh tranh!
Ví dụ như tin đồn về nhà họ Lý ở thị trấn Hoá Nguyên lần này là do người nhà họ Cảnh thổi phồng lên, tuy nhiên, những tin đồn đó rất khó ngăn chặn, thấy mình sắp bỏ lỡ một cơ hội lớn, nhà họ Lý vô cùng lo lắng.
Nhân viên trong tổ chức còn bàn tán nhiều hơn, dưới tỉnh còn có rất nhiều thành phố và thị trấn, chủ nhiệm Lý có thể lấy được danh ngạch là bởi vì cái người bị điều đi kia từng chịu ơn nhà họ Lý.
Chủ nhiệm Lý có thể vào làm việc ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị, lại còn liên tục thăng chức, nắm hợp tác xã cung ứng tiếp thị của thị trấn Hóa Nguyên trong tay cũng có liên quan lớn đến chuyện này.
Có thể nói nếu như chủ nhiệm Lý bỏ qua cơ hội lần này, về sau, e rằng không thể thăng tiến được nữa!
Gần đây Lý Quốc Thắng bận rộn công tác trong tỉnh cũng đã mượn việc công để nghe ngóng chuyện này.
Chủ nhiệm Lý không thể vì mấy câu nói vô căn cứ của người khác mà bị hủy mất tiền đồ phía trước đâu nhỉ?
Thăm hỏi lâu như thế mà đáp án lấy được lại chỉ có mấy câu.
Người có thể lãnh đạo những công nhân viên khác ắt phải ngay thẳng, không có bất kỳ tin đồn tiêu cực nào, nếu không làm sao có thể khiến mọi người tín phục? Hơn nữa làm gì có tin đồn nhảm nào không có căn cứ, tại sao người khác không bị đồn mà nhà họ Lý lại bị hắt nước bẩn?
Kể cả cái người bị điều đi kia cũng bất lực tỏ ý bản thân không thể một tay che trời, trừ phi nhà họ Lý có thể phá vỡ tin đồn kia.
Làm sao để phá vỡ tin đồn? Trừ phi Đông Nhị Mạch có thể mang thai, bên cạnh đó cần có báo cáo do bệnh viện viết.
Thậm chí người nhà họ Lý từng nghĩ hai vợ chồng đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa có chút tin tức nào, chi bằng để Đông Nhị Mạch giả vờ mang thai, sau đó lặng lẽ đi nhận nuôi đứa trẻ khác.
Nhưng nghĩ tới một khi lời nói dối bị vạch trần, hậu quả càng thêm tệ hại nên họ chỉ có thể bỏ qua.
Khoảng thời gian này, Lý Quốc Thắng chạy đôn đáo đến sùi bọt mép ra rồi.
Ngày nào Đông Nhị Mạch đi làm mắt cũng đỏ hồng, cô ấy từng đề cập đến chuyện ly hôn với anh ấy.
Nhưng Lý Quốc Thắng và Đông Nhị Mạch tự do yêu đương, tình cảm sâu nặng, ngoại trừ không có con cái ra, những chuyện khác họ đều chưa từng tranh cãi, sao có thể ly hôn được?
Huống chi ly hôn không phải sẽ chứng thực lời đồn kia sao?
Bây giờ nụ cười của Lý Quốc Thắng cũng mang theo vẻ miễn cưỡng, trong mắt hằn không ít tơ máu, ấn đường lộ vẻ mệt mỏi, u sầu, anh ấy như già đi mấy tuổi.
Kha Mỹ Ngu cười nói: “Khoảng thời gian trước, ngọn núi sau thôn chúng em đột nhiên có một bầy lợn rừng bị mắc kẹt giữa khe đá, nhà nào trong thôn cũng được phát không ít thịt lợn rừng.”
“Mẹ em nhồi lạp xưởng, bà nội thấy còn một tháng nữa là sang năm mới rồi nên mới sai em đi tặng chút đồ trên núi.”
“Lần nào bà nội em đi mua đồ cũng phiền đến chị Mai Tử chăm sóc mà.”
Lý Quốc Thắng vội xua tay: “Có gì đâu, vì dân phục vụ là chuyện trong bổn phận của Mai Tử, sao có thể nhận quà lớn như thế từ mọi người?”
Kha Mỹ Ngu và Lý Quốc Thắng vào nhà, còn Kha Đại Nguyên đẩy xe, vững vàng bước theo sau.
“Chị Mai Tử với chị dâu đi làm rồi ạ?”
Lý Quốc Thắng gật đầu, trên mặt nở nụ cười chiều chuộng: “Bình thường Mai Tử ở trong nhà cũ dưới quê, cuối tuần được nghỉ một ngày, lúc nào mệt là nó lười không về nhà, bọn anh phải xách túi lớn túi nhỏ đi thăm nó.”
Nhà họ Lý ít người, tình cảm anh em rất thắm thiết mà quan hệ của Lý Quyên Mai và Đông Nhị Mạch cũng không tệ, không có mâu thuẫn truyền thống giữa chị dâu và em chồng.
“Nhị Mạch làm ca ngày, phải đến năm giờ mới về cơ.” Anh ấy cúi đầu nhìn đồng hồ rồi cười nói: “Hiếm khi đồng chí Tiểu Kha đến một chuyến, chi bằng anh gọi điện thoại để cô ấy xin nghỉ phép nửa ngày nhé.”
“Bình thường trừ đi làm ra cô ấy cũng chỉ ở nhà đọc sách, xem ti vi, không có nhiều bạn bè để chơi cùng. Lần trước sau khi đi xem phim với Mai Tử về, cô ấy không ít lần nhắc đến đồng chí Tiểu Kha đâu.”
“Nếu cô ấy biết em đến mà anh không nói, có lẽ tối nay đến cửa anh cũng không bước vào nổi mất.”