XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 27: DỊ NĂNG HỆ THỔ
Cập nhật lúc: 2024-08-02 22:03:10
Lượt xem: 611
Diệp Vãn Thanh nhìn theo hướng chỉ, thấy Lâm Nghị đang cầm một cây gỗ lớn chạy tới.
Lâm Thu giải thích: “Chúng em và anh Sở Dao chạy tới giúp chị, trên đường anh em sợ không đánh lại nên đi tìm vũ khí.”
Vừa nói xong, Lâm Nghị đối diện với ba ánh mắt rực rỡ chạy đến.
Ánh mắt anh rơi vào hai xác Zombie dưới đất, nhìn cây gậy rồi lại nhìn Zombie, câm nín.
“Đây... là c.h.ế.t rồi à?”
Anh ngơ ngác, không tin nổi, mất một lúc mới tìm lại giọng nói.
Lâm Thu gật mạnh đầu, không quên nói thêm một câu: “Đúng rồi anh, đều do anh Sở Dao và chị Vãn Thanh giải quyết hết đó!”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Lâm Nghị gãi đầu, đột nhiên cảm giác không ngẩng nổi mặt khi ở trước mặt họ. Mặc dù lăn lộn xã hội đã nhiều năm như vậy, nhưng trong chuyện này, anh thật sự không bằng họ.
Diệp Vãn Thanh không cảm thấy gì, cô cười nói: “Anh Lâm, anh muốn có dị năng không?”
“Dị năng?” Anh ngừng lại.
“Đúng.”
Hiện tại trong đội cần có người kích phát dị năng để tăng cường sức mạnh, đề phòng Zombie tấn công.
Cô đã suy nghĩ kỹ, Sở Dao tạm thời không có dị năng, nhưng anh ta là Boss lớn sau này, nghĩa là càng về sau anh sẽ càng mạnh, tạm thời không cần cho anh ta.
Lâm Thu cơ thể yếu ớt, Diệp Vãn Thanh sợ sau này nâng cấp, cô ấy chịu không nổi đau đớn. Còn về Triệu Nham, không biết tại sao cô lại không muốn cho anh ta.
Vì thế gánh nặng rơi vào Lâm Nghị, anh lớn hơn mọi người nhiều, cao to khỏe mạnh, tính tình hiền lành, là người thích hợp nhất để hấp thụ tinh hạch.
“Anh muốn thử không?”
Diệp Vãn Thanh hỏi lại.
“Có muốn như tôi, có dị năng không?”
Anh ta cúi đầu do dự một lúc, cô tưởng anh ta sẽ từ chối, thì một giọng mạnh mẽ vang lên: “Được, tôi muốn thử.”
Lâm Nghị không vì gì khác, chỉ vì em gái mà đánh cược.
Cô vui mừng: “Anh rạch một đường chỗ tay, rồi đặt tinh hạch vào tay.”
Lâm Nghị làm theo, hấp thụ tinh hạch, tinh hạch vào cơ thể, cảm giác như toàn thân đầy sức mạnh, vô cùng dễ chịu.
“Cảm giác thế nào?”
Diệp Vãn Thanh nhịn không được hỏi thăm.
Anh mở mắt, không nói, theo chỉ dẫn trong đầu, im lặng đáp lại. Dưới ba ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, anh dậm chân, mặt đất nứt ra, nuốt chửng hai xác zombie, rồi trở lại bình thường.
“Độn thổ, dị năng thổ hệ.”
Diệp Vãn Thanh nhanh chóng tìm trong trí nhớ về dị năng hệ thổ, cô giới thiệu: “Hãy nhớ rằng, độn thổ, cách dùng như tên, chỉ có thể sử dụng trên mặt đất, nếu ở tầng lầu không có tác dụng.”
“Cảm ơn.”
Lâm Nghị nghe xong, thiên ngôn vạn ngữ không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể nói ra hai từ này. Anh không phải người hay cảm ơn, nhưng lúc này anh thật sự muốn cảm ơn cô.
Có dị năng, anh có thể bảo vệ người quan trọng tốt hơn.
Nhớ lại cuộc cãi vã trước đây, anh thấy hổ thẹn vô cùng. Đồng thời đưa ra quyết tâm, coi họ như bạn đồng hành quan trọng, không ngại lên núi đao xuống biển lửa.
Lúc này, trong lòng Lâm Nghị không còn bất đồng gì với họ, anh như người anh lớn nhìn em út, ánh mắt đầy ấm áp: “Sau này có chuyện gì cứ tìm tôi, tôi làm được nhất định sẽ tận lực làm.”
Diệp Vãn Thanh cười: “Không cần đâu, tôi cũng là có tư tâm, ở đây ngoài tôi ra không ai có dị năng, nếu có chuyện bất ngờ gì xảy ra, chúng ta khó mà chống đỡ kẻ địch.”
Cô cúi đầu nhìn mặt đất không vết nứt, nói tiếp: “Dị năng của anh rất tốt, ít nhất lúc nguy cấp có tác dụng hơn tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-27-di-nang-he-tho.html.]
Lâm Nghị nhìn theo, sắc mặt thay đổi: “Cô nói chỉ dùng trên mặt đất, nếu có người khác ở gần đó, vạn nhất tôi không kiểm soát được sức mạnh, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?”
Diệp Vãn Thanh giải thích: “Không đâu, anh yên tâm. Dị năng tấn công chỉ dùng với Zombie, không ảnh hưởng đến người khác, còn dị năng của tôi khá đặc biệt. Tôi khác anh, dị năng của tôi dùng để chữa trị người và dị năng giả.”
Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nói nhiều như vậy, Diệp Vãn Thanh mới nhận ra thiếu một người, cô nhìn xung quanh: “Còn một người nữa đâu?”
Hỏi đến người đó, mặt Sở Dao trầm xuống: “Kẻ hèn nhát không cần quan tâm.”
Lâm Nghị phụ họa: “Người này lòng dạ xấu xa, chúng ta nên tránh xa.”
Cô không hiểu: “Sao vậy?”
Sở Dao cúi đầu thì thầm vào tai cô nguyên nhân.
Hơi ấm phả vào tai, như có dòng điện chạy qua, khiến cô rùng mình, Diệp Vãn Thanh cố nén cảm giác khác lạ, mặt đỏ bừng.
Anh nói xong, vô tình nhìn xuống mặt cô,.Sở Dao sững sốt, nghĩ là cô bị sốt, vội sờ trán cô, lo lắng: “Em bị sao vậy? Sốt à?”
"... Đây đâu phải là bị sốt, rõ ràng là xấu hổ mà! Không có việc gì tự dưng lại ghé sát gần như vậy làm gì!"
Lâm Thu cười khúc khích, ánh mắt trêu chọc nhìn hai người. Một người lo lắng, còn người kia thì mặt đỏ bừng. Cô nhịn không được mà trêu ghẹo: "Nếu chị Vãn Thanh bị sốt thì có thể dùng dị năng để chữa trị mà, đúng không?"
"..." Cô bé này đúng là thích gây chuyện. Diệp Vãn Thanh liếc mắt trách móc, nhanh chóng gạt tay của Sở Dao xuống, nói cứng ngắc:
"Em không sao, không phải sốt đâu."
Anh bán tín bán nghi rút tay lại, không yên tâm, bổ sung thêm một câu:
"Nếu có chỗ nào khó chịu thì nhớ nói với anh, anh..."
Sở Dao ngập ngừng, sau khi nói ra anh lại tự hỏi. Liệu mình có thể làm gì sau khi biết chuyện?
Nghĩ đến sự khan hiếm tài nguyên trong thời kỳ mạt thế, ngay cả không gian sống và nguồn thực phẩm cơ bản cũng không có, những lúc nguy cấp chỉ có thể tự mình chống chọi.
Hơn nữa, thân là một người đàn ông mà không thể bảo vệ được người khác, anh lại càng căm ghét sự bất lực của mình hơn.
Ở đằng xa, Triệu Nham nhìn thấy cả nhóm vui vẻ bên nhau, còn mình thì lại như bị cả thế giới cô lập.
Sự giận dữ và bất mãn bùng lên, nhưng anh không thể bộc phát. Anh vẫn phải dựa vào họ mới có cơ hội sống sót. Hành động vừa rồi đã làm mất lòng họ.
Không được! Phải tìm cách thôi...
Dường như nghĩ ra một kế hoạch, Triệu Nham cứng người, nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Khi mở mắt ra, ánh mắt kiên định như đã quyết định chịu nhục, bước chân vững vàng tiến về phía họ.
Diệp Vãn Thanh còn chưa kịp nghe Sở Dao nói hết câu thì một người đàn ông lảo đảo chạy đến. Anh ta một đường chạy thẳng đến chỗ Sở Dao..
"Bịch". Một tiếng, quỳ xuống trước mặt Sở Dao.
Cô đứng gần đó, chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã quỳ xuống. Hành động bất ngờ này làm cô giật mình, đến khi nghe thấy câu "Sở Dao, tôi xin lỗi anh" thì mới nhận ra người đó không quỳ xuống trước mình.
Dù vậy, Diệp Vãn Thanh vẫn thấy rất khó xử. Dù đứng bên cạnh nhưng khoảng cách cô với Sở Dao rất gần, người đàn ông này quỳ xuống như thể cũng khiến cô nhận lễ.
Người ta nói nam nhi dưới gối có hoàng kim, chỉ quỳ trước cha mẹ, việc này dù không phải nhắm vào cô nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái. Cô định lùi lại, nhưng người đàn ông đó đột ngột nhào tới, ôm chặt lấy chân Sở Dao.
Sức mạnh của anh ta lớn đến mức khiến Sở Dao lắc lư, kéo theo cả cô.
"Xin lỗi, Sở Dao, thật sự rất xin lỗi. Hãy nhìn vào tình bạn nhiều năm của chúng ta mà đừng bỏ rơi tôi được không? Lúc đó tôi thực sự không còn lựa chọn nào khác!"
Sở Dao không đáp lại, Triệu Nham quỳ bò trước mặt anh, giật lấy ống quần của anh và tự vả vào mặt mình.
"Xin lỗi, tôi không phải người, tôi không phải người!"
Diệp Vãn Thanh không hiểu chuyện gì, cô mặt đầy kinh ngạc nhìn về Sở Dao thần sắc lãnh đạm, trong mắt cô tràn đầy các loại nghi ngờ.