Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 36: TRUY ĐUỔI

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-07 09:30:59
Lượt xem: 454

"Rầm rầm!" Tiếng va chạm liên tiếp vang lên, Diệp Vãn Thanh tò mò quay đầu lại nhìn, thấy đám Zombie đang chen chúc phía sau.

Qua lớp kính, Zombie liên tục đập vào kính. Do kệ vừa đổ làm kính nứt ra, bọn chúng không cần dùng sức liền có thể xông ra.

Thấy Zombie sắp phá kính lao ra, cô hét lên: "Chạy mau, có Zombie!"

"Sao lại thế... chẳng phải không có Zombie sao?" Triệu Nham mặt tái mét, chân run lẩy bẩy.

Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Vãn Thanh đẩy mạnh anh ta: "Chạy nhanh!"

Lúc này kính vỡ, Zombie gào thét xông ra. Số lượng nhiều vô số kể, khí thế ầm ầm như sóng biển tràn vào bờ.

Trong lúc hoảng loạn, Diệp Vãn Thanh lảo đảo một bước, cô đã không theo kịp nhịp bước của đội ngũ. Dù vậy, cô vẫn không từ bỏ chút cơ hội sống sót nào.

Diệp Vãn Thanh nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, nhưng đám Zombie phía sau như đàn sói đói, đuổi theo không buông.

Thấy mình sắp bị đám Zombie bao vây, Diệp Vãn Thanh hoàn toàn tuyệt vọng,.

Chạy không kịp nữa rồi!

Cô rất rõ sức khỏe của mình không bằng đàn ông, dù có kích hoạt dị năng thì cũng chỉ có thể làm thể lực tốt hơn một chút mà thôi, nhưng suy cho cùng vẫn không so với đàn ông. Cộng thêm tốc độ của Zombie nhanh hơn con người, chưa đầy nửa phút thân thể Diệp Vãn Thanh gần như bị nhấn chìm trong đám Zombie.

Zombie bị giam cầm lâu nay, tình trạng đói khát vô cùng. Hôm nay ngửi thấy mùi thịt người cùng mùi m.á.u tươi mới, chúng muốn xé nát cô thành trăm mảnh!

Khung cảnh hỗn loạn.

Đột nhiên, một bàn tay to chìa ra, nắm chặt lấy cánh tay cô, kéo mạnh. Diệp Vãn Thanh theo đà ngã vào.

Mặt cô đập vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh. Mùi hương quen thuộc tràn ngập, cô không kìm được nước mắt tuôn trào.

"Sở Dao!"

Anh ta vẻ mặt căng thẳng, kéo cô đi: "Chạy!"

Tay Diệp Vãn Thanh bị anh ta nắm chặt, nhiệt độ nóng bỏng như sức mạnh vô tận, truyền đến tận trong tim.

Tình cảm trong lòng hóa thành nước, cô ngước nhìn khuôn mặt của Sở Dao, do góc nghiêng nên cô chỉ thấy được mỗi gò má. Cô cảm giác, dường như có một tầng ánh sáng bao quanh anh, anh như thiên thần hộ mệnh cứu rỗi cô khỏi bóng tối u ám.

Hai người dìu nhau chạy thoát, Diệp Vãn Thanh lúc này mới phát hiện ba người kia đã không thấy đâu: "Họ đâu rồi?"

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Sở Dao mày nhíu chặt, giọng điệu rất điềm tĩnh: "Tách ra rồi."

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"

Anh ta quay đầu nhìn đám Zombie phía sau: "Không còn cách nào, chúng ta quay về nhà đợi họ thôi."

"Được, đừng lãng phí thời gian nữa, mau đi thôi."

Bốn phương tám hướng đều là Zombie, như một dòng nước lũ vỡ đập không ngừng tràn vào từ khắp nơi, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau ập đến.

Đám người Lâm Nghị đối mặt tình huống đột nhiên phát sinh, phản ứng cũng được xem là nhanh chóng và bình tĩnh, ngay lập tức dẫn đồng đội chạy ra cửa.

Có lẽ do Zombie quá đông, không khí không được thông thoáng, Lâm Thu nằm trong lòng anh không ngừng ho khan.

“Khụ khụ khụ...”

“Hiện tại chúng ta làm sao đây? Đi hướng nào bây giờ?”

Triệu Nham đi sát phía sau nhịn không được thầm mắng một tiếng, nét mặt hoảng loạn.

Trong tình hình nguy cấp như vậy lại phát bệnh, thật sự là gánh nặng. Sớm biết vậy đã không bận tâm gì mà để cô ta...

“Cố chịu đựng một chút.” Lâm Nghị bị tấn công từ hai phía nên không thể phân tâm, tay anh siết chặt em gái lại gần hơn, cố gắng ép mình phải giữ một cái đầu lạnh, suy nghĩ bình tĩnh để đưa ra giải pháp chạy trốn an toàn: “Chạy sang bên phải ô cửa, sau khi lên xe liền chạy về nhà tập hợp cùng mọi người.”

“Được, không nên chậm trễ!” Triệu Nham vừa nói vừa xoay người đóng cửa, hy vọng có thể dùng cửa cản trở Zombie được một lúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-36-truy-duoi.html.]

Phần lớn Zombie bị chặn lại phía sau. Một số ít Zombie từ các nơi khác xuất hiện, lảo đảo nhưng tốc độ rất nhanh liền đuổi theo họ.

Mọi người liều mạng chạy không ngừng, nhưng vẫn không thoát được.

Lâm Nghị vì đang cõng Lâm Thu trên lưng nên không thể sử dụng dị năng, anh thở dốc nói với Triệu Nham:

“Tạm thời cậu chăm sóc Lâm Thu giúp tôi! Để tôi đối phó với Zombie!”

“Được.” Giọng anh ta lạnh lùng.

Thời gian gấp rút, khoảng cách giữa Zombie và bọn họ càng lúc càng gần, Lâm Nghị không chú ý thấy ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Nham khi nhận lấy Lâm Thu.

Nhớ lại tình hình lúc trước khi dùng dị năng, Lâm Nghị bất ngờ dừng lại. Anh chắn trước bọn họ, đem Triệu Nham cùng Lâm Thu bao bọc ở phía sau.

Hét lớn một tiếng.

Chỉ thấy mặt đất nứt toác ra một khe hở, hút những Zombie gần đó vào.

Chuyện gì thế này? Triệu Nham ngạc nhiên, tốc độ chậm lại đáng kể.

“Cẩn thận!”

Tiếng hét bên tai làm Triệu Nham tỉnh lại, nhưng vẫn chậm một nhịp. Một Zombie nhân cơ hội muốn tấn công lén, bỗng mặt đất như biến thành một cái miệng cá hấp bàn, lực hút mạnh mẽ kéo Zombie vào trong.

Hành động vừa rồi của Triệu Nham khiến mặt Lâm Nghị biến sắc, may mắn mình giải cứu kịp thời.

Sau đó lửa giận trào dâng trong lòng, cuộn trào trong ngực.

Anh ta lao đến quát Triệu Nham: “Lúc này mà anh còn ngẩn ngơ gì thế?!”

Triệu Nham tự biết mình có lỗi, liên tục cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi!”

Thấy vậy, Lâm Nghị nén giận, cũng không truy cứu thêm. Anh ta hiểu, lúc này không phải là lúc tính toán. Điều quan trọng nhất bây giờ là làm sao có thể an toàn rời khỏi đây.

“Thôi bỏ đi! Hiện tại số lượng Zombie quá nhiều, chúng ta mau đi thôi.”

Lâm Nghị đếm số người, lúc này anh mới nhận ra là thiếu hai đồng đội: “Sở Dao và Diệp Vãn Thanh đâu?”

Triệu Nham mặt đầy ngơ ngác:

“Tôi cũng không biết, lúc đó nguy cấp. Diệp Vãn Thanh nhắc chúng ta có Zombie xuất hiện xong, sau đó chúng ta vẫn luôn chạy liên tục, có lẽ lúc đó họ đã tách ra.”

“Vậy chúng ta có quay lại tìm họ không?”

Lâm Nghị suy nghĩ: “Không cần, có thể họ đã rời khỏi đây rồi, chúng ta quay về nhà đợi họ là được.”

Họ vừa bàn bạc vừa chạy trốn, hơi thở dồn dập, trên đường còn phải đề phòng Zombie có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Dần dần, họ nhận ra số lượng Zombie càng ngày càng đông. Mắt thấy xe tải ngay trước mặt, nhưng cách vài bước đã bị Zombie bao vây kín mít, gần như không có đường thoát.

“Phải làm sao đây? Cái mà lúc nãy anh vừa làm, giờ làm lại được nữa không?”

Ba người dồn lại, lưng tựa lưng, Triệu Nham há miệng thở hổn hển, cơ thể nhịn không được mà run rẩy không ngừng.

Nhìn đám Zombie đông nghịt trước mắt, trong lòng oán niệm càng sâu hơn. Giờ phút này, anh ta hận, rất muốn ném Lâm Thu đang ở trên lưng mình ra ngoài. Nếu không vì cô ta, bọn họ sao có thể bị dồn đến bước đường này!

“Bây giờ năng lượng của tôi không đủ, nhiều nhất chỉ dùng được hai lần nữa. Xe ở phía dưới bên trái, lát nữa đợi tôi thi triển dị năng, anh nhân cơ hội mang Lâm Thu rời đi!”

Lâm Nghị nhanh chóng dặn dò Triệu Nham, sau đó lập tức sử dụng dị năng.

Ở chính giữa đám Zombie bao quanh, bị bổ ra một con đường, Triệu Nham nhanh chóng cõng Lâm Thu chạy nhanh qua.

Một số Zombie rơi vào khe nứt, cố bám chặt vào mép bờ. Mắt thấy Triệu Nham đang đến gần, một bàn tay từ mặt đất vươn lên, chính xác nắm lấy cổ chân Triệu Nham.

Lực kéo mạnh mẽ làm anh ta ngã nhào xuống đất.

Một tiếng gào thét thê lương vang lên. Lâm Nghị trơ mắt nhìn em gái mình bị Triệu Nham ném lên không trung, tạo thành một vòng cung rồi rơi vào đám Zombie dày đặc.

Loading...