Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 7: ZOMBIE BIẾT MỞ KHÓA CỬA

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-09 21:51:48
Lượt xem: 897

Bóng đêm mờ ảo, m.ô.n.g lung. Mây trôi lơ lửng bốn phía, che khuất cả bầu trời. Bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, tuyết trắng bay khắp nơi.

Diệp Vãn Thanh đang say giấc mộng, bị đông cứng mà tỉnh dậy.

Cô nhận ra, thời tiết đang thay đổi. Cô run rẩy rời giường, lấy thêm chăn đắp kín người. Qua một lúc lâu, toàn thân vẫn bị cái lạnh vây quanh, mặc dù đã quấn thêm chăn nhưng không ấm hơn tí nào, ngược lại càng thêm buốt giá.

Cô không tiếp tục ngủ nữa, nằm ngửa trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.

Đột nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ, điều này làm cô cảm thấy quái dị không thôi. 

Không thể nói rõ lý do, giống như một quả b.o.m đang được đặt sẵn, chờ một ngày nào đó khi buông lỏng cảnh giác sẽ "bùm" một tiếng mà nổ tung.

"Két —— Ken két ——"

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng động, Diệp Vãn Thanh lập tức nín thở, tim cô thắt lại. Là ai? Đến tột cùng là ai đang mở cửa?

Đó là âm thanh của việc mở khóa nhưng đưa không đúng vị trí nên mở không được. Bởi vậy, chìa khoá không ngừng xoay tròn vặn vẹo phát ra âm thanh.

Xung quanh quá yên tĩnh, Diệp Vãn Thanh thậm chí còn nghe được tiếng thở của mình. Bên ngoài, tiếng mở khoá vang lên trong đêm tối, càng thêm âm trầm kinh khủng.

Cô không kịp mặc áo khoác, rút ra con d.a.o bên cạnh giường, nắm chặt trong tay. Tay kia thì bật đèn pin, từng bước chậm rãi ra khỏi phòng.

Dù đã cố ý bước nhẹ nhất có thể, nhưng động tác bên ngoài không những không giảm bớt, ngược lại càng thêm quyết liệt.

Ánh đèn chiếu tới, Diệp Vãn Thanh nương theo ánh sáng, nhìn thấy lờ mờ quang cảnh bên ngoài cửa nhà mình!

Chuyện gì đang xảy ra? Rốt cuộc là ai? Tim cô đập thình thịch, ghé mắt nhìn qua mắt mèo để xem tình hình bên ngoài ——

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Cảnh vật bên ngoài hành lang ngập tràn Zombie với tư thế kỳ quái, lộ rõ những khuôn mặt xấu xí kinh khủng!

Chúng đứng chật ních, dày đặc, đến nỗi có khi chỉ nhìn thấy được những cánh tay dài không ngừng vung vẩy trong không trung.

Ngoài cửa, một con Zombie ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên sự tàn bạo, cùng chiếc cổ dài bị cắn mất một miếng. Máu xanh đã đông cứng thành một mảng lớn trên cổ nó.

Không rõ là vô tình hay cố ý, Zombie đột ngột tiến đến gần mắt mèo. Ánh mắt đỏ ngầu của nó lộ ra sự hung ác, tàn bạo, khiến cảm giác như đang đối diện với vực sâu địa ngục.

Nó đã phát hiện ra mình! Zombie bây giờ sao lại tinh vi đến thế! Còn biết mở cửa luôn!!!

Cô bị doạ cho sợ hãi, lùi lại liên tục, loạng choạng ngã xuống đất, mặt tái nhợt. Dù hình ảnh rất kinh khủng nhưng cô vẫn giữ được lý trí, gắt gao cắn chặt môi dưới không phát ra tiếng động.

Tuy nhiên, dường như bên ngoài ngay lập tức phát hiện ra động tĩnh bên trong, tốc độ mở khóa càng thêm vội vàng, gấp gáp. Thậm chí có chút nôn nóng, bắt đầu đập cửa, phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe.

Khuôn mặt Diệp Vãn Thanh vốn đã tái nhợt giờ càng không còn chút máu. Cô hoảng hốt đứng dậy, kéo đồ đạc lớn chắn trước cửa, vặn chặt khóa, hy vọng có thể kéo dài thời gian một chút.

Cô lập tức gọi liên tục cho Bạch Tuyên Âm.

Không biết do anh ta ngủ say hay có chuyện gì xảy ra, mấy cuộc gọi đều không ai bắt máy. Đang định gọi cuộc cuối cùng thì anh ta rốt cuộc cũng nghe máy.

Nghe thấy giọng nói ngái ngủ của anh ta, cảm giác lo lắng của Diệp Vãn Thanh mới có chút buông lỏng. Lúc này, cô đã chuẩn bị xong, không có thời gian nói nhảm, trực tiếp vào vấn đề: "Không đợi được đến sáng mai nữa, bây giờ phải đi ngay!"

Bạch Tuyên Âm còn đang mơ màng, đầu óc trống rỗng. Nghe thấy giọng điệu gấp gáp của cô, anh ngay lập tức nhận ra vấn đề. Đêm hôm khuya khoắt lại gọi liên tục như vậy, rõ ràng là đã xảy ra chuyện.

"Được, chúng ta đi."

Bạch Tuyên Âm vừa mới đặt chân xuống giường, đã bị một cơn gió lạnh thổi vào mặt. Anh ta rùng mình, nhưng cũng không quan tâm nhiều, nhanh chóng chuẩn bị đồ dùng mang theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-7-zombie-biet-mo-khoa-cua.html.]

Vừa ra khỏi phòng, tiếng ầm ầm bên ngoài làm tường bắt đầu bong tróc và rơi sơn.

Bạch Tuyên Âm hiểu ra ngay tình hình. Trong tình huống cấp bách, anh ra ban công thả dây thừng xuống đất, đầu kia buộc vào lan can.

Anh thuận theo dây thừng chậm rãi trượt xuống đất.

Bạch Tuyên Âm từng là một người đam mê du lịch, thích leo núi và nhảy bungee. Những hành động mạo hiểm này anh đều đã thử qua. Việc này đối với anh chỉ là chuyện nhỏ, nhanh chóng đã đến mặt đất.

Quay đầu nhìn lại, bóng dáng đối diện vẫn treo lơ lửng, chưa xuống được một phần ba. Bạch Tuyên Âm sốt ruột thay cô: "Sao cô chậm vậy?"

Diệp Vãn Thanh chưa từng làm những việc này. Thân thể treo lơ lửng trên không cũng không dễ chịu. Lúc này, cô đưa lưng về phía Bạch Tuyên Âm nên không thấy vẻ mặt của anh.

Cô chưa bao giờ thử qua việc này, dây thừng đưa tới đưa lui, thân thể lung lay theo. Cả người va vào không biết bao nhiêu cạnh tường, đau đến mức suýt nữa làm cô buông tay.

Nhưng cô biết tình hình hiện tại rất khẩn cấp. Cô khẽ cắn môi, tay cầm dây buông lỏng ra một chút, thân thể trong nháy mắt mất trọng lượng, lao nhanh xuống dưới.

Dây thừng thô ráp mài mòn lòng bàn tay cô , m.á.u tươi rỉ ra đau rát vô cùng. Diệp Vãn Thanh không có thời gian quan tâm đến vết thương nhỏ, cô toàn tâm toàn ý tập trung vào việc đáp đất an toàn.

Khi cô nhảy xuống đất, một đám Zombie không biết từ đâu xông ra.

Diệp Vãn Thanh không kịp tháo dây an toàn, dứt khoát dùng d.a.o cắt đứt sợi dây. Không còn bị trói buộc, cô lập tức chạy đến chỗ Bạch Tuyên Âm.

Trời khá tối nhưng thông qua ánh sáng mờ mờ, Diệp Vãn Thanh vẫn nhận ra được bóng dáng Bạch Tuyên Âm. Cô lao thẳng tới, trong khi Zombie sau lưng điên cuồng đuổi sát.

Nhìn thấy phía sau đen kịt một mảng, Bạch Tuyên Âm giật mình: "Lúc nãy tôi xuống sao không thấy con Zombie nào! Giờ sao lại xuất hiện nhiều vậy?"

"Đi mau!" Cô kéo cánh tay anh, không một chút do dự, "Chắc là do ngửi được m.á.u của tôi mà kéo tới."

"Máu?" Bạch Tuyên Âm thấy Diệp Vãn Thanh bị thương, ngay lập tức trở tay, giữ chặt cánh tay cô và kéo chạy.

"Đúng vậy! Zombie rất nhạy cảm với mùi máu. Trong một phạm vi nhất định dù chỉ một chút cũng có thể thu hút sự chú ý của chúng."

Cô thể lực không bằng Bạch Tuyên Âm, giải thích xong, cả người gần như thở không nổi.

Anh gật đầu, dẫn Diệp Vãn Thanh chạy thẳng đến chỗ để xe.

Vừa đến trước xe, hai người chưa kịp thở, một con Zombie từ góc khuất lao ra.

Diệp Vãn Thanh phản xạ nhanh chóng, cản đòn công kích của nó. Bạch Tuyên Âm vừa mở khóa xe, thấy cô đang bị Zombie cuốn lấy, vội vàng xuống xe hỗ trợ.

Zombie có khí lực cực lớn, ép cô gần như khom lưng không thở nổi. Thấy Bạch Tuyên Âm tới gần, cô nghiến răng hỏi.

"Có d.a.o không?"

"Có!"

"Trực tiếp c.ắ.t c.ổ nó!"

Bạch Tuyên Âm không chút lưu tình, hung hăng đ.â.m mạnh xuống. Máu b.ắ.n tung tóe lên người anh. Zombie như con rối mất điều khiển, lập tức ngã ra sau.

"Gào, gào gào——"

Cô quay đầu nhìn thoáng qua, đám Zombie phía sau đã áp sát chỉ sau một hai phút dừng lại.

Thấy Zombie sắp đuổi kịp, Diệp Vãn Thanh vội vàng hét lớn: "Mau lên xe!"

Loading...