Xuyên Thành Vai Phụ Tiểu Nương - Chương 14 + 15
Cập nhật lúc: 2024-05-13 15:06:09
Lượt xem: 1,379
14
Cuối cùng, ta vẫn chọn phủ mới.
Không có gì khác, đủ lớn, có thể giảm bớt số lần gặp mặt không cần thiết.
Sự thật chứng minh, ta đã nghĩ nhiều.
Vừa mới xuống xe ngựa, ta đã nhìn thấy Ôn Nghiễn Thiệu bị bỏ rơi ở trạm dịch.
Nàng cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại u ám khó hiểu, nhìn chằm chằm vào đôi tay ta đặt trên vai Ôn Nghiễn Thư.
Ta không phát hiện ra, tự mình theo Ôn Nghiễn Thư xuống xe ngựa, cau mày chê bai:
"Cỗ xe ngựa này không tốt, cao quá."
Người kia cười phá lên.
"Yếu đuối thế à."
"Không sao, có ta đỡ mà."
Lời này của hắn khiến ta nổi hết cả da gà, hai chân vừa chạm đất, ta lập tức buông tay.
Ôn Nghiễn Thư cũng không tức giận, chỉ mỉm cười đi theo sau.
Anan
Đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải đôi mắt trong veo của Ôn Nghiễn Thiệu.
Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó.
Nhưng ta lại đọc được sự tủi thân nồng đậm trên khuôn mặt nàng.
Trong lòng dâng lên chút áy náy.
Nghĩ đến việc bị người ta lừa bỏ lại giữa đường chắc không dễ chịu gì.
Vì thế ta nắm lấy tay nàng, định nói gì đó an ủi.
Nhưng ngay khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, ta chợt nhớ ra...
Lưng ta lạnh toát, lập tức rụt tay lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-vai-phu-tieu-nuong/chuong-14-15.html.]
Nhưng nàng dường như đã sớm nhận ra, nháy nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Ta ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải nụ cười vô hại của nàng.
"Tay tiểu nương nhỏ thật đấy."
Phía sau, Ôn Nghiễn Thư sải bước dài, cứng nhắc chen vào giữa ta và Ôn Nghiễn Thiệu, cười giả tạo nói:
"Tiểu nương, chúng ta đi xem thử phủ mới này có hợp ý người không."
15
Không hợp ý, thật sự quá không hợp ý.
Tại sao lại sắp xếp phòng ngủ của ta giữa hai huynh muội này?
Có chuyện gì sao?
Có thể đổi không?
Câu trả lời tất nhiên là...
Không.
Nếu không thì bây giờ ta đã không nằm trên giường này, tức giận đến mức không ngủ được.
Nhớ lại cảnh hai huynh muội kia nở nụ cười ôn hòa như đúc từ một khuôn, đồng thanh nói "kkhông thể" mà ta tức đến đau cả bụng.
Mẹ kế độc ác như ta mà chỉ dùng hai chữ thất bại để đánh giá thì không đủ.
Biết thế này, ta nên giống như mẹ kế trong nguyên tác, đánh con từ sớm.
Phải trồng trước cửa hai cây, một cây liễu, một cây cũng là liễu.
Cây cao treo Ôn Nghiễn Thư, cây thấp treo Ôn Nghiễn Thiệu.
Như vậy có thể lấy tại chỗ, ngày ngày dùng cành liễu to nhất trên cây liễu đó đánh cho hai người này gọi mẹ.
Ta cười khẩy đầy ác ý.
Tiếng cười này cứ thế bay xa, lan tỏa vào trong giấc mơ.