Xuyên Thành Vợ Nam Phụ Độc Ác - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-26 20:54:02
Lượt xem: 974
Sau bữa ăn, Cố Quân Từ chủ động gánh vác trách nhiệm rửa chén.
Có lẽ anh không quen làm những chuyện này, mặc dù quá trình khó khăn nhưng dưới sự cổ vũ dạy dỗ của tôi cũng rửa xong.
Tôi chọn một quả dâu đưa anh, cười tủm tỉm nói: "Nấu cơm không rửa chén, đây là quy tắc ở nhà!"
Cố Quân Từ ăn trên tay tôi, đôi môi của anh đụng vào ngón tay, tôi hơi run rẩy rụt tay về.
Dường như Cố Quân Từ không nghe rõ, lẩm bẩm đáp lời.
Tôi đặt dâu lên bàn trà ở phòng khách, lại bắt đầu sắp xếp quần áo và túi xách.
Trong buổi chiều bán thêm mấy kiểu, tôi tính toán bán xong một đợt hàng xa xỉ ày, trong tay tôi có ít nhất mấy trăm nghìn tệ, giao tiền đặt cọc mua căn hộ cũng không thành vấn đề.
Cố Quân Từ rửa bát xong, chỉ thấy tôi và anh nhân viên giao hàng kiểm tra đối chiếu địa chỉ.
Anh im lặng nhìn anh chàng chuyển phát nhanh lấy đồ của toi đi, đáy mắt có chút cảm xúc phức tạp.
Anh chua chát mở miệng nói: "Vợ, em làm gì thế?"
"Em bán quần áo và túi xách không dùng, những thứ này chiếm nhiều chỗ quá, hơn nữa em cũng không dùng được."
Trong đáy mắt của Cố Quân Từ lóe lên vẻ đau lòng.
"Nhưng chẳng phải trước kia em thích những thứ này nhất à? Hơn nữa... Bây giờ chúng ta vẫn chưa đến mức cần bán đồ."
"Trước kia thích, bây giờ cảm thấy... Cũng chỉ như thế, thật ra chủ yếu là cảm thấy chiếm chỗ. Đều đã qua mùa, em không dùng nữa, đổi thành tiền sau này có thể mua thứ thích hơn."
"Ừm, sau này sẽ mua cái mới cho em."
Tôi thầm nghĩ những chiếc túi này động một tí đã hàng chục nghìn tệ, thật sự không trong tầm chi tiêu của tôi.
Nhưng đàn ông mà, đều có lòng tự trọng.
Tôi nở nụ cười nói với anh: "Ừm, sau này chờ anh mua đồ mới cho em."
Cố Quân Từ hơi sững sờ, cũng qua thu dọn giúp tôi.
Đến khi tiễn nhân viên giao hàng đi, đột nhiên anh ôm tôi.
Hơi thở của đàn ông bao phủ tôi, tôi trở nên cứng đờ.
Bên tai truyền đến hơi thở ấm áp: "Vợ, anh sẽ chăm chỉ kiếm tiền!"
"Ừm, em tin anh, nhất định anh sẽ làm được."
*
Ý chí phấn đấu của Cố Quân Từ bùng lên, cả đêm anh trốn trong phòng không biết làm gì, tôi chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng gõ phím.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-vo-nam-phu-doc-ac/chuong-4.html.]
Nhưng như vậy rất tốt, không hề yếu đuối, không bị khó khăn đánh bại, lúc này mới đúng là dáng vẻ người thừa kế nên có.
Sáng sớm hôm sau, tôi mơ mơ màng màng rời giường rửa mặt, trong tiềm thức cảm thấy gì đó hơi kỳ lạ, sau khi đẩy cửa vào đột nhiên bừng tỉnh.
Bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ ngập tràn.
Tôi đóng cửa lại "Ầm" một tiếng, nói một câu: "Xin lỗi, tôi không biết bên trong có người." Sau đó vùi mình vào chăn.
Thấy chồng trên danh nghĩa đi nhà xí mà thôi, đừng quá lúng túng...
Tôi vô cùng chán nản, sao lại quên mình không sống một mình, tối hôm qua lại không đóng cửa toilet!
Tôi bối rối lăn tới lăn lui trên giường, đến khi ở cửa vang lên tiếng cười khẽ, tôi mới ngồi dậy.
"Vợ... Em đừng bối rối, phòng nhỏ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp là chuyện bình thường."
"Ừm."
"Hay là nói..." Cố Quân Từ có ý trêu chọc tôi: "Em ghét bỏ anh, đàn ông đi nhà xí là như thế."
Tôi mỉm cười ngượng ngùng lại lịch sự nói: "Cảm ơn, im đi."
Tôi nhìn ra được tâm trạng của Cố Quân Từ vẫn rất tốt, bóng lưng còn có vẻ vui vẻ.
Đúng là người đàn ông kỳ lạ.
Tôi nấu hoành thánh, anh ăn rất vui vẻ, ăn xong lại nằm lên ghế salon xem tin tức.
"Hôm nay anh không đi làm à?"
"Hôm nay cuối tuần."
Được rồi, cô làm freelancer, không có khái niệm nghỉ cuối tuần.
Tôi tiếp tục ôm laptop vẽ tranh, Cố Quân Từ tò mò nhìn qua.
"Em vẽ đẹp quá."
Tôi hơi đác ý: "Đây là đơn đặt hàng em nhận được, em nói rồi, em có thể kiếm tiền nuôi anh mà!"
Tôi vừa vẽ tranh vừa chia sẻ kế hoạch với anh, lúc nói đến chuyện mua nhà, trong mắt anh hơi d.a.o động.
Cố Quân Từ ôm tôi: "Vợ, anh được em may mắn biết bao."
Tôi: ...
Đúng là khác hẳn cốt truyện, vậy mà nam phụ ác độc lại rung động với người phụ nữ khác.