Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 199
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:34:25
Lượt xem: 11
Ngày hôm sau.
Tiết Thanh Minh, hết giữa xuân, cuối xuân bắt đầu, ngày lễ này đối với người trong thôn mà nói là ngày lễ rất quan trọng.
So ra kém tết âm lịch, nhưng đặt song song cùng tết Đoan Ngọ và Trung thu hàng số hai.
Nghĩa trang của cha nguyên chủ ở phía sau núi, rất gần, từ ruộng khoai lang bên cạnh hàng rào leo lên trên, đi mười phút là tới nghĩa trang.
Về phần mộ của mẹ nguyên chủ thì xa, ở Hoa Khê, Sở Thấm thấy dì Dương có ý muốn dời mộ của mẹ nguyên chủ về thôn Tịnh Thủy, cũng không biết trong Tĩnh Thủy trang có đồng ý hay không.
Cô nghĩ, nếu thật sự không được thì chuyển đến thôn Cao Thụ đi, cũng chôn ở phía sau núi cùng với cha nguyên chủ, năm đó mộ của cha nguyên chủ cũng được chọn tỉ mỉ.
Thôn Cao Thụ không phải thôn dòng tộc, không có nhiều quy củ kỳ quái như vậy, trong thôn có hộ gia đình đã làm qua chuyện này, lúc ấy người trong thôn cũng không nói gì.
Cô cũng muốn làm điều này, về sau cô không cần chạy đi xa như vậy để thăm viếng nữa, đúng không?
Cô ghi nhớ trong lòng, chờ rảnh sẽ nói với dì cả.
Sáng sớm.
Lúc trời còn âm u, Sở Thấm đã thức dậy, mở cửa sổ, phía chân trời mới lộ ra màu trắng bụng cá.
Không khí trong lành, tiếng chim hót ríu rít, gà trống ở sân sau cũng bắt đầu gáy.
Cô rời giường, trước tiên đi thả gà trong lồng ra.
Bởi vì nhiều gà, cô xây thêm lồng gà mới, lồng gà lần này rất lớn, mái hiên không che được, phần lớn chuồng gà lộ ra ngoài.
Sở Thấm phải dùng rơm đắp ở trên lồng gà, trời mưa cũng không sợ lồng gà bị nước mưa làm ướt, nhìn từ xa giống như một căn nhà nhỏ.
Toàn bộ mười hai con gà chạy vào trong hàng rào, Sở Thấm rắc chút thức ăn và vỏ ngũ cốc vào bên trong, phủi tay đi ra sân trước rửa mặt.
Đi ngang qua cây dương mai, cô không kìm được ngẩng đầu lên nhìn.
Quả nhiên là hệ thống sản phẩm không tầm thường, quat lấp ló trong tán lá, không nhìn thấy gì, chỉ khi đến gần, mới nhìn thấy mấy trái vừa to vừa sai quả!
Có thể thấy được sau khi dương mai chín, có thể hái được rất nhiều dương mai trên cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-199.html.]
Nghĩ tới dương mai, Sở Thấm chảy nước miếng.
Bỗng nhiên cô muốn ngâm rượu dương mai, đời trước cô có một người hàng xóm đến nhà một người giàu trong thành phố cách đó vài dặm, nghe cô ấy nói người giàu kia uống rượu dương mai, mùi thơm cực kỳ, đựng trong ly thủy tinh dưới nắng vô cùng đẹp mắt.
Chỉ là ngâm rượu dương mai phải dùng rượu trắng, Sở Thấm tính toán đến lúc đó mua hai cân.
Ai, quả nhiên trên tay dù có nhiều vé hơn nữa cũng có thể dùng hết.
Trở về phòng, Sở Thấm ăn đơn giản điểm tâm.
Ăn mì lạnh nướng và uống sữa để dành một tuần, còn thêm hai quả trứng luộc.
Sau đó cô vào phòng bếp nhào bột mì, cho chút men vào, bỏ vào trong nồi dùng nước ấm chờ lên men.
DTV
Rồi cho thịt đã nấu xong đêm qua vào giỏ tre, đắp lá cây lớn hái từ bên cạnh sân lên, xách theo rổ dẫn Tiểu Bạch từ ruộng khoai lang đi lên núi.
Đêm qua trời đổ một trận mưa nhỏ, nhưng không mưa lớn, đường núi cũng không khó đi.
Con đường này cô ít khi đi qua, nhìn bằng mắt thường có thể thấy con đường đã bị cỏ dại phủ kín, cẩn thận chọn lựa một hai, bên trong đám cỏ dại có rất nhiều rau dại ngon.
Đặc biệt là cây tể thái*, Sở Thấm vui sướng, chờ cô tảo mộ xong xuống núi muốn hái ít cây tể thái gói ít bánh bao ăn.
Cây tể thái: một loại cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, được dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.
Cây tể thái: một loại cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, được dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.
Thanh Minh thì phải làm chút đồ ăn, dù sao tế bái xong thịt thì tổ tiên cũng không thể vứt đúng không. Người trong thôn thích làm lễ Thanh Minh, nhưng hôm qua thím Sở nói năm nay bà ấy sẽ làm, bảo Sở Thấm đừng làm.
Sở Thấm nghĩ chuyện này thật phiền toái, lần đầu cô làm vụng về, nói không chừng phải mất một ngày, ngẫm lại không làm thì hơn.
Vừa suy nghĩ vừa leo, lần đầu Tiểu Bạch lên núi muốn vui đến phát điên, chạy đằng trước mở đường cho Sở Thấm.
Cũng tốt, ven đường có rất nhiều cỏ dại đọng sương, nếu Tiểu Bạch không chạy nhảy lung tung, thể nào ống quần cô cũng ướt hết.
Khi đi tới giữa sườn núi, tầm nhìn thoáng đãng, xoay người nhìn ra xa, dãy núi trùng điệp liên miên không dứt, sương mù lượn lờ phảng phất như tấm lụa mỏng.
Mà phía đông đã sáng, một tia nắng ban mai xuyên qua bầu trời, như một con d.a.o mở đường bóng tối, xuyên qua hàng ngàn ngọn núi trải rộng trên khắp mảnh đất này.