Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 255

Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:47:01
Lượt xem: 15

Năm nay cô không dám đợi đến Nguyên Tiêu mới làm nữa, cô chuẩn bị sau khi tuyết rơi vào mùa đông sẽ làm mấy chục cái, giữ lại từ từ ăn trong mùa đông.

Còn lại trong thôn chính là khoai lang.

Chỉ là những việc này Sở Thấm không cần làm, cho nên cũng không biết năm nay mỗi mẫu sẽ sản xuất bao nhiêu khoai lang.

Tóm lại là bận rộn một năm, mùa thu hoạch tới luôn làm cho người ta vui sướng vài phần.

Làm việc liên tục một tuần, trong thôn được nghỉ ngơi nửa ngày.

Sở Thấm thừa dịp nửa ngày này đưa táo cho thím Sở và cậu út Dương, bảo cậu út Dương tiện thể mang một phần táo cho dì Dương.

Cậu út Dương vẫn thường xuyên đến xã Lạc Thủy chơi, dù sao táo này cũng bền nên cũng không sốt ruột, chờ lúc nào ông ấy đến xã Lạc Thủy thì thuận tay mang đi là được.

Táo nhà cô hấp dẫn đến nỗi thím Sở thật sự không thể tự lừa mình dối người mà cho rằng mắt bị mù.

Thím Sở nhìn tám quả táo lớn trong tay, đặt chúng lên bàn rồi kéo Sở Thấm vào trong nhà chính, cẩn thận nhìn thoáng qua ngoài cửa rồi cau mày thấp giọng nói: "Sở Thấm, cháu nói thật với thím, có phải cháu ngấm ngầm đi làm cái gì mà đầu cơ trục lợi buôn đi bán lại không?"

Sở Thấm: "..."

Chờ chút, sao thím Sở lại nghĩ đến mức độ này.

Sở Thấm cô có bản lĩnh đó à?

Thím Sở cảm thấy Sở Thấm có, nhìn thấy nét mặt sửng sốt của Sở Thấm trái lại còn cảm thấy mình đã phá thủng bí mật của Sở Thấm, khiến Sở Thấm nhất thời vẫn chưa lấy lại được tinh thần trong thoáng chốc.

"Không phải đâu thím Sở, cháu làm gì mà..."

Sở Thấm sốt ruột giải thích.

Thím Sở lập tức cắt ngang cô, lộ ra vẻ mặt "Thím hiểu hết, cháu đừng tiếp tục giải thích", nói: "Có một số chuyện không thể làm thì đừng làm, một số đường không thể giẫm thì đừng giẫm. Suốt khoảng thời gian qua, cháu không nói thím cũng hiểu được, táo này của cháu chắc chắn không phải là lên núi đào đâu nhỉ?"

Sở Thấm sửng sốt thêm lần nữa.

Đối diện với nét mặt cứng lại của thím Sở, nói chắc như đinh đóng cột, đột nhiên Sở Thấm có chút buồn cười.

Khóe miệng cô hơi cong, gật đầu với thím Sở: "Đúng vậy, cây táo này không phải đào trên núi."

Thím Sở nhướng mày: "Thím biết ngay mà! Trong thôn làm gì có cây táo nào tốt như thế, mặc dù thím không chăm sóc cây ăn quả nhưng rốt cuộc cũng là người giao tiếp với hoa màu nửa đời người, làm sao không biết loại cây táo chất lượng thế này cần mấy đời giống cây mới chậm rãi gây trồng ra được chứ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-255.html.]

Trong lòng Sở Thấm thầm than: Quả nhiên! Xem ra về sau cô phải cẩn thận hơn chút nữa, không thể coi thường bất kỳ người nào thông qua hệ thống.

Thím Sở phất tay: "Được rồi, trong lòng cháu có ý tưởng riêng cho mình, thím cũng không nhiều lời, không phải cháu muốn đến nhà cậu út sao? Có một nông trường rất gần với thôn Cao Thụ chúng ta, thím thấy cháu lớn gan như vậy, còn lớn hơn cả hổ sói, tìm thời gian đi xem xét xung quanh nông trường để ép gan lại một chút mới được."

Gương mặt Sở Thấm lộ ra vẻ do dự xoắn xuýt, nhưng thật ra trong lòng đang thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra thím Sở chỉ nghi ngờ đầu cơ tích trữ đổi lấy giống cây.

Sở Thấm cười nói: "Vậy cháu đi đây."

DTV

Thím Sở gật đầu, nhìn thấy Sở Thấm sắp đi ra ngoài, dường như lại nghĩ tới cái gì đó mà kéo cô lại hỏi: "Cháu có nhiều táo như vậy không, nhiều thì thím lại tìm cháu đổi hai quả, thím đưa cho cha mẹ thím."

Sở Thấm vội nói: "Để cháu cho thím."

Thím Sở ''chậc'' một tiếng nói: "Cứ đổi đi, cháu cho thím thì thím không muốn nữa."

Sở Thấm cũng không tiếp tục từ chối.

Cô hiểu rõ thím Sở, nếu như cô nhất định không đổi thì thím Sở cũng sẽ thật sự không cần nữa.

Sau khi rời khỏi nhà thím Sở, cô vào thôn Tịnh Thủy.

Sở Thấm vẫn đưa cho cậu út Dương tám quả táo to đỏ rực, chuyện này khiến cậu út Dương vô cùng cả kinh.

Cậu út Dương kinh ngạc: "Đây là táo nhà cháu à?"

Sở Thấm "vâng", gật đầu, không nhiều lời.

Cậu út Dương nghi ngờ: "Giống tốt như vậy?"

Mặt mũi Sở Thấm tràn ngập vẻ vô tội: "Cháu đâu biết đâu, bản thân nó tự phát triển rồi thưởng thành như thế."

Dù sao cô cũng là lợn c.h.ế.t không sợ bỏng nước sôi, cho dù có tra hỏi thế nào thì cũng không thể nhận được một đáp án khẳng định từ trong miệng của cô.

Cậu út Dương thấy vậy thì không hỏi thêm nữa.

Trực giác của ông ấy mách bảo còn có chuyện ẩn giấu bên trong, nhưng trò mèo này ông ấy còn phải vội giúp cô che giấu cho thật tốt.

Thế là thở dài, vuốt vuốt mái tóc cau mày nói: "Cậu cũng không biết cháu lấy được cây ăn quả này ở đâu, chỉ là sau này nếu có ai hỏi cháu về chuyện cây ăn quả thì cháu cứ thoái thác nói là cậu tìm giúp cháu, có chuyện gì thì bảo người ta đến hỏi cậu là được, cháu nhớ kỹ là cháu không biết gì cả."

Loading...