Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 269

Cập nhật lúc: 2024-10-26 09:48:58
Lượt xem: 16

Qua hôm sau.

Hôm nay là ngày thôn phân phối lương thực.

Mới sáng sớm, đội trưởng Hàn đã vội vàng dẫn theo mười thôn dân cao to cường tráng vừa lái xe lửa vừa đẩy xe đẩy để chuyển số lương thực dùng nộp thuế tới công xã.

Trên đường đi, đoàn người vô tình chạm mặt với đại đội trưởng Dương Binh của thôn Tịnh Thủy, hai đội trưởng sóng vai mà đi, vừa hút thuốc, vừa bàn tán về những chuyện kỳ lạ dạo gần đây.

Hàn Định Quốc: “Ông có tin mấy thôn đó có năng lực tới vậy không?”

Dương Binh “Hừ” khẽ một tiếng, cười bảo: “Tôi đâu phải đồ ngu, sao có thể bị họ lừa dối qua mặt được.”

Hàn Định Quốc cũng bật cười thành tiếng, rít một hơi rồi nói: “Đúng là tự chuốc khổ vào thân.”

Dương Binh cười nhẹ hai tiếng, rồi thở dài: “Nhưng công xã… công xã đã bắt đầu bất mãn với chúng ta rồi, tới cả xã Dương Tử Câu cũng ăn mắng vài lần đấy.”

Bởi vì giữa các công xã cũng sẽ thi đua với nhau, có lẽ Hàn Định Quốc không biết nhiều, nhưng là một người có quan hệ rộng rãi, Dương Binh lại biết năm nay công xã Dương Tử Câu thuộc hàng lót đáy.

Hàn Định Quốc ngạc nhiên: “Nghiêm trọng tới vậy hả?”

Dương Binh bật cười: “Chứ sao nữa, tóm lại tốt nhất là chuẩn bị sẵn tâm lý đi, khả năng cao là mới tới nơi không bao lâu sẽ bị phê bình một chập đấy, giờ rảnh thì lo nghĩ lời tự kiểm điểm trước.”

Trong một thoáng hoảng hốt, Hàn Định Quốc bỗng nảy lên suy nghĩ nếu sang năm tình hình không khá hơn chút nào, liệu mình có nên… man khai luôn không?

Nhưng ngay sau đó, ông ấy đã tự tỉnh lại, số lương thực này là do thôn dân cực khổ biết bao nhiêu mới trồng ra được, hết bón phân lại đào kênh dẫn nước, bản thân đâu thể chỉ vì thành tích mà nói dối chứ.

Với cả trong thôn đâu phải ông ấy nói một là một, vẫn còn một bí thư thôn luôn đặt lợi ích của thôn dân lên hàng đầu, cộng thêm một cọp cái Sở Thấm.

Sở Thấm cực kỳ coi trọng lương thực, lại vô cùng nhanh nhạy, sắc bén, ngay khi năng suất lúa được công bố, cô sẽ lập tức phát hiện ra điểm bất thường.

Nếu dáng đó ông ấy dám man khai… chắc chắn tới chiều Sở Thấm sẽ chạy thẳng lên công xã và thị trấn để tố cáo ông ấy .

Bánh xe ma sát mặt đường, tạo ra tiếng cót két, pha lẫn tiếng bước chân lộc cộc của chú lừa, chẳng bao lâu sau, hai đoàn người đã tới nơi.

Khu thu lương thực để nộp thuế của công xã cực kỳ đông đúc, mọi người xếp thành một hàng dài. Hàn Định Quốc liếc nhìn phía trước, nói: “Còn tận bốn đại đội nữa mới đến phiên chúng ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-269.html.]

Dương Binh đứng ngay phía sau ông ấy, khi thấy thôn Lưu Lý kéo tới nhiều hơn họ tận năm xe lương thực thì không kiềm được mà lắc đầu.

Xem ra cuộc sống của đội viên thôn Lưu Lý năm sau sẽ hơi cực, nếu năm xe này được chia cho thôn dân thì mỗi người cũng nhận về không ít đâu.

Mặt trời dần trồi lên tới đỉnh đầu, chẳng mấy chốc đã đến lượt thôn Cao Thụ.

Thật ra lần nộp thuế lương này không có nhiều chuyện quanh co rối rắm như vậy, mọi người đều thuộc cùng một công xã, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, không chừng còn có chung bạn bè hay người thân, nên sẽ không làm khó làm dễ chi cả.

Người phụ trách thu thuế lương thực chỉ kiểm tra xem cân nặng có đúng không, lại chọn ngẫu nhiên vào bao để quan sát coi hạt thóc đã được phơi khô chưa, hay có lẫn tạp chất gì không, cả quá trình vô cùng thuận lợi, sau khi mười mấy xe lương thực để nộp thuế được trạm kiểm soát cho qua thì sẽ được dọn thẳng vào trong kho của công xã.

Người phụ trách thu thuế lương thực họ Hoàng, xem như có quen biết với Hàn Định Quốc, bèn trộm nói với ông ấy rằng: “Tôi nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có thôn mấy người là thông minh,phần lớn thuế lương thực năm nay sẽ bị chuyển lên thị trấn, công xã chúng ta sẽ chẳng còn được bao nhiêu, e là chưa tới một phần mười nữa.

Thông thường thì mỗi năm công xã sẽ chừa lại một phần lương thực, đề phòng khi có tình huống nguy cấp xảy ra.

Nhưng năm nay… ông ta lắc đầu.

Ông ta thật sự không ngờ, năm nay tới một phần mười cũng không chừa lại nữa. Sau khi tất cả đại đội giao xong thuế lương thực, toàn bộ số lương thực trong kho hàng sẽ được chất lên máy kéo, chở lên thị trấn.

Nói cách khác, đợi các thôn phân phối lương thực cho đội viên xong thì toàn bộ công việc ở đập chứa nước và nhà máy thép đều là lao động không công.

Có điều xã viên của công xã lại vui vẻ chấp nhận, vì luyện thép là nhiệm vụ của quốc gia, còn sửa đập chứa nước lại có lợi cho chính bản thân, thế nên không được nhận công điểm cũng chẳng sao, chuyện này cũng bình thường thôi. Trên hết thì tới lúc đó mọi người cùng nhau làm, nên thứ họ sợ không phải thiếu người mà là bất bình đẳng.

Có điều hiện tại, các xã viên tạm thời chưa nhận thức được chuyện này, sau khi nộp thuế lương thực, Hàn Định Quốc lên đường về thôn, chuẩn bị cho cuộc đi săn mùa đông vào ngày mai.

Trên đường đi, Dương Binh hỏi ông ấy: “Ngày mai thôn bọn ông đi săn đúng không?”

Hàn Định Quốc gật đầu: “Thôn các ông cũng sắp đi rồi nhỉ, nhớ đi trước khi thôn Lưu Lý xuất phát đấy.”

Năm nào ông ấy cũng mắng thầm trong lòng thôn Lưu Lý là đồ mặt dày, đợt đi săn nào cũng chạy vượt ranh giới, xông vào núi của thôn bọn họ.

DTV

Dương Binh: “Tôi biết rồi, ngày mốt tôi sẽ tổ chức mọi người đi săn, chứ ngày mai thôn dân còn bận hái nấm.”

Hàn Định Quốc lại cảm thấy chua chát trong lòng.

Xem người ta tự tin cỡ nào kia, hoa màu đã gặt xong, ruộng chẳng còn gì, nhưng người ta lại còn nấm để hái.

Loading...