Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 282

Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:49:19
Lượt xem: 19

Mặt trăng trốn trong mây đen, ánh trăng ảm đạm.

Tối nay không có quá nhiều sao nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy Bắc Đẩu Thất Tinh nối liền thành hình cái thìa.

Sở Thấm lại đi qua sân đập lúa, Từ Lão Đồ tinh mắt phát hiện ra cô, phất tay chào hỏi: “Lại đây lấy rắn đi.”

“Được ạ.” Sở Thấm chạy lon ton đến.

Tốc độ của bọn họ rất nhanh, bản thân chỉ đi đến nhà họ Trương một chuyến mà đã xử lý xong hai con rắn rối.

Sở Thấm được hai khúc thịt rắn, còn chưa tới nửa cân.

Nhưng như vậy cũng được rồi, những thứ này có thể hầm ra một chén canh.

Sở Thấm nhanh nhẹn bước về nhà, sau khi đặt thịt rắn xuống thì xách lúa đến hầm trú ẩn.

Nhìn kho lương thực đã sắp đầy, Sở Thấm không khỏi hài lòng gật đầu.

Sớm muộn gì cũng có một ngày cô đổi sang một kho lương thực lớn hơn, sau đó lấp đầy kho lương thực.

Sở Thấm ở trong hầm ngây người một hồi lâu.

Nhìn củi gỗ vẫn chất đầy ở vách tường như cũ, lại nhìn từng cái bao tải chất đống ở trong góc, trong tay lại cầm lấy lúa gạo sần sùi ở kho lương thực, cảm giác an toàn trong lòng cô lại tăng thêm vài phần.

Rời khỏi hầm trú ẩn, tối nay ngủ một giấc thật ngon.

Ngày hôm sau.

Vẫn là một ngày đi săn b.ắ.n mùa đông.

Chỉ là thu hoạch của ngày hôm nay không thể so với hôm qua, phần lớn đều là gà rừng thỏ rừng.

Hôm nay cũng coi như chọc ổ gà rừng, bắt được năm con gà rừng.

Nhưng Sở Thấm lại có thu hoạch, cô phát hiện tổ ong ở trong núi, lớn không thua gì tổ ong mà cô lấy được ở đỉnh Thanh Tuyền.

Điều này làm cho cô vô cùng mừng rỡ.

Mật ong trong nhà cô dùng rất nhanh, bình thường đổi các đồ vật nhỏ như vải dệt đều dùng trứng gà và mật ong để đổi.

Mà dì cả thỉnh thoảng nhờ người mang đồ cho cô, đa phần cô cũng dùng mật ong để đáp lễ.

Sở Thấm thầm nghĩ: Mùa xuân sang năm sẽ đến lấy mật ong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-282.html.]

Cô nhớ kỹ vị trí, âm thầm nhìn lướt qua những người khác, những người khác dường như cũng không phát hiện ra.

Rất nhanh, một ngày đã trôi.

Có lẽ là vận may đều dùng vào buổi sáng hôm nay, nên thu hoạch hôm nay thật sự có hạn.

Nhưng không sao, tất cả mọi người đều không buồn bực, cùng lắm thì kéo dài kỳ hạn săn b.ắ.n mùa đông thôi.

Thế là đến ngày thứ ba của cuộc đi săn mùa đông.

Sở Thấm vẫn đi theo lên núi, chỉ là hôm nay trong đội ngũ săn b.ắ.n lại có thêm sáu người, có thể thấy đội trưởng Hàn vẫn nói “Không vội không vội” nhưng thật ra cũng rất sốt ruột.

Lần này sau khi lên núi thì chia làm hai tổ lớn, dọc theo các phương hướng khác nhau để đi tìm con mồi.

Sở Thấm được giao trọng trách, hai ngày qua nhóm đội trưởng Hàn cũng phát hiện đặc điểm ngũ giác nhạy bén của cô, thật sự cảm thấy cho dù Sở Thấm ở trong núi, cũng có thể như cá gặp nước giống như khi ở ruộng đất.

DTV

Cô cũng không cần làm gì, chỉ là suốt quá trình đó giúp đỡ chú ý hoàn cảnh xung quanh, thông qua các loại dấu vết mà phân tích có con mồi hay không.

Đương nhiên, loại gánh nặng này không thể chỉ để cho một mình cô gánh vác, còn hai người nữa được phân chia cùng nhiệm vụ với cô.

Một buổi sáng, cà đám người không thu hoạch được gì ngoài thỏ, ngay cả một con gà rừng cũng không có.

Nhưng buổi chiều, Sở Thấm tinh mắt phát hiện hai con hươu rừng, vì thế tổ bọn họ lại thu hoạch được hai con hươu rừng.

Vốn tưởng rằng chắc sẽ dẫn trước tổ còn lại, nhưng khi nghe được xa xa truyền đến từng trận tiếng s.ú.n.g thì biết ngay là tổ do đội trưởng Hàn dẫn đầu hẳn cũng đã thu hoạch được con mồi lớn.

Nhưng điều Sở Thấm không ngờ đó là, ngoài con heo rừng cỡ lớn còn có chó sói.

Tổ của đội trưởng Hàn bị bao vây tấn công, cuối cùng đánh c.h.ế.t hai con heo rừng và năm con ch.ó sói, đồng thời kết thúc với việc bốn người bị thương.

Lần này bị thương không phải vết thương nhẹ như ngày hôm trước, có một người tên là Lưu Bách Phúc, bị lợn rừng đ.â.m lăn xuống dốc, chân ngã bị gãy, may mắn khi đó anh họ Lưu Bách Xuyên nhanh tay lẹ mắt đi cứu ông ấy, nếu không ông ấy đã bị chó sói gặm đầu rồi.

Chẳng qua thịt trên đùi Lưu Bách Xuyên bị cắn mất một miếng, miệng vết thương kia chảy m.á.u đầm đìa, đáng sợ đến mức Sở Thấm cũng không dám nhìn thẳng!

Thu hoạch lần này rất lớn nhưng cái giá cũng lớn.

Làm cho lúc đội trưởng Hàn xuống núi sắc mặt nặng nề, không có lấy một nụ cười, còn không bằng hôm qua.

Bước chân của họ vội vã, vội vàng xuống núi đưa người đi chữa bệnh.

Mà Sở Thấm thả chậm bước chân, cố ý đi ở cuối cùng.

Cô vẫn đang quan sát hoàn cảnh sơn trang, nếu đã chuẩn bị lên núi săn dê rừng thì không thể đánh trận mà không chuẩn bị.

Tiểu Đường ở phía trước lặng lẽ nói: “Cũng không biết sau khi trở về sẽ ăn nói với nhà họ Lưu như thế nào nữa.”

Loading...