Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 329
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:47:02
Lượt xem: 11
Sở Thấm nhăn mặt hoài nghi, chẳng lẽ sau này cô sẽ không thể làm được như lúc trước nữa, bốc thăm ba lần là được một đống gạch mái ngói?
Sở Thấm vẫn quyết không chịu thua, cô vẫn ôm hy vọng sẽ gom đủ gạch mái ngói qua việc bốc thăm trúng thưởng.
Nếu sau này xác suất bốc thăm tuần thấp, vậy Sở Thấm không những phải nghĩ cách nung bình gốm, cô còn phải nghĩ cách nung gạch nữa.
Suy cho cùng thì gạch rất đắt, đây là chi phí đắt nhất khi bắt tay vào xây một ngôi nhà, có thể tự nung được vẫn là tốt nhất.
Rút thăm tuần là vậy, còn rút thăm tháng thì cũng không đến nỗi.
Sau gần một năm, Sở Thấm lại bốc trúng cây.
Lần này là cây dâu tằm.
Đúng, cây dâu tằm.
Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, chắc chắn là cây ăn quả. Nhưng mà cây dâu tằm… Thôi được, có thể coi như vậy, không phải dâu tằm cũng là một loại trái cây hay sao?
Chỉ là buff cây dâu tằm này khiến cô có suy nghĩ chuyện không đơn giản như vậy.
Buff cây dâu tằm nay chính là “Nuôi cây tằm thần” đó, Sở Thấm không thể không nghĩ nhiều.
Nghĩ gì? Nghĩ xem có nên đợi cây dâu tằm mọc lá rồi làm mấy cái chỉ tằm cầm về thử nghiệm xem sao.
Món đồ còn lại cô bốc được từ hộp mù trong buổi rút thăm tháng là xà phòng thơm, đúng vậy, là xà phòng thơm, vẫn cái mùi bạc hà ấy, y hệt cái mà cung ứng xã bán.
Dùng để giặt quần áo thì quá xa xỉ, Sở Thấm đã sử dụng nó để tắm rửa gội đầu.
DTV
Đó là tất cả những gì Sở Thấm rút được trong khoảng thời gian này, hôm nay cô có thể bốc thăm tuần tiếp.
Sở Thấm click mở hộp mù, lẳng lặng cầu nguyện: Hãy nể tình tao vừa mới hạ được con dê, mau ra cái gì đó tốt đi!
Nhấp vào, lăn ra, ấn mở.
[Chúc mừng người chơi, nhận được mảnh đồng hồ đeo tay x1].
Sở Thấm đứng thẳng dậy, há to miệng trong ngạc nhiên, sau khi nhìn lời nhắc nhở một lúc lâu, đến khi hoàn hồn, cô mừng đến nỗi không khép được miệng.
Ôi má ơi!
Mảnh đồng hồ đeo tay ư?
Sở Thấm hỏi không ngừng: “Hệ thống, có tổng cộng mấy cái mảnh nhỏ đồng hồ?”
Cuối cùng hệ thống cũng không còn thiểu năng trí tuệ như vậy nữa rồi, một lời nhắc hiện trên màn hình: [Chú ý: Tổng cộng hai mươi tư mảnh nhỏ đồng hồ.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-329.html.]
Sở Thấm: “…”
Vừa mừng vừa bực!
Hai mươi tư mảnh… Thời điểm Sở Thấm thu thập, chắc phải mấy năm mới xong được, đúng là muốn lấy cái mạng già của cô.
Còn nữa, nhìn tình hình này thì muốn thu được hai mươi tư mảnh nhỏ của đồng hồ cũng phải tốn ít nhất hai mươi tư lần rút.
Mà số phần thưởng cô có trong hai mươi tư lần rút ấy chưa chắc đã làm được một chiếc đồng hồ.
Khóe miệng Sở Thấm giật giật, mặt xụ xuống.
Quả nhiên, hệ thống sẽ không bao giờ cho ăn bánh có nhân.
Một miếng cũng không!
Canh lòng dê cũng sắp hầm xong, Sở Thấm hầm từ lúc gần giữa trưa đến chiều tối, thịt nhừ hẳn cô mới hài lòng.
Sở Thấm cũng không có hấp cơm, ăn canh lòng dê với màn thầu cũng không tệ.
Chỉ cần một ngụm canh lòng dê với một miếng màn thầu thôi cũng đủ để thoả mãn.
Sở Thấm nằm trên giường với bộ quần áo giản dị thoải mái, dù để chân ngoài chăn nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được cái lạnh, chỉ cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Sở Thấm trằn trọc, lọc lại những tin tức trong xưởng máy móc một lần, cuối cùng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau.
Sở Thấm cầm con dê đã g.i.ế.c sẵn tới thôn Tịnh Thuỷ, mà cậu út không ở nhà, là mợ tiếp đón cô.
Lưu Chi: “Cậu cháu lên huyện từ tối hôm qua, nhưng chắc cũng gần về rồi.”
Sở Thấm tò mò: “Cậu út ở lại huyện qua đêm ạ?”
Lưu Chi khẽ gật đầu, đáp: “Ông ấy thường xuyên ở lại qua đêm ở nhà Hồ Uy.”
Sở Thấm nghĩ thầm trong lòng, mối quan hệ giữa cậu út và Hồ Uy đúng là tốt thật.
Sở Thấm đặt bao tải bên cạnh chân tường, lấy một cân thịt dê từ bên trong ra, sau đó lại tiếp tục lôi một cân xương dê, miệng nói: “Cho nhà mợ.”
Lưu Chi kinh hãi, bà ấy vội nhìn ngó ngoài cửa, sốt ruột buông thõng cái cốc xuống rồi chạy đi đóng cửa, nói: “Sở Thấm, cháu lấy thịt dê ở đâu vậy?”
Chắc chắn là không phải mua, vì gần đây bà ấy không nghe ai nói là có bán dê.
Sở Thấm cười đáp: “Trên núi ạ, cháu gặp một con dê bị thương trên núi.”
Lưu Chi ngạc nhiên, sau đó bà ấy từ chối, nhưng cũng chỉ là từ chối chứ không hỏi nhiều.