Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 351
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:47:37
Lượt xem: 10
"Sở Thấm lại đến đấy à?" Ông chú Dương ngồi trong sân, trên người mặc áo khoác màu xanh quân đội, cả người bao bọc kín mít, trên tay ông cụ còn cầm một chiếc lồng sưởi bằng sắt.
"Ông chú hai." Sở Thấm chào hỏi: "Ông sao rồi, cháu nghe nói ông đi bệnh viện huyện, ông phải chú ý sức khỏe nhé!"
Ông chú Dương cười đáp: "Tốt lắm!"
Cậu út Dương hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại vui mừng, cuối cùng Sở Thấm cũng biết cách nói chuyện với người lớn.
Ông chú Dương đảo mắt quan sát hai cậu cháu, sau đó ông cụ nhìn theo bóng lưng hai người đi vào nhà mà bật cười. Ông cụ nhớ đến con trai mình đi theo Tiểu Hưng chạy đông chạy tây, tuy không biết bọn học đang làm gì nhưng mỗi khi quay về để sẽ mang đồ tốt về, thế nên ông cụ cũng biết mấy đứa nhỏ đang hợp tác làm ăn với nhau.
Vào nhà, Sở Thấm kéo lớp rơm rạ đậy trên sọt tre đựng trứng gà lên, để lộ những quả trứng bên trong.
Cậu út Dương: "..."
Ông ấy hơi giật mình và khó tin.
"Số trứng này của cháu từ đâu mà có?" Cậu út Dương hốt hoảng hỏi.
Sở Thấm đảo mắt quan sát ngoài cửa rồi hạ giọng nói: "Không phải năm ngoái nhà cháu có nuôi mấy con gà sao?"
Cậu út Dương gật đầu, đúng là Sở Thấm có nuôi mười mấy con gà.
Sở Thấm nói tiếp: "Sau đó mọi người nói không được nuôi nhiều gà như vậy, phải g.i.ế.c bớt. Nhưng mà một con gà nhà cháu mỗi ngày đều đẻ ít nhất một trứng, thỉnh thoảng còn có một con gà đẻ hai trứng trong một ngày."
Cậu út Dương há hốc mồm: "Cho nên cháu không g.i.ế.c gà?"
Sở Thấm bình tĩnh gật đầu: "Cháu nuôi chúng ở ngọn đồi phía sau nhà, chính là chỗ chôn cha cháu. Cậu cũng biết, chỉ có một đường ở sân sau nhà cháu mới dẫn tới đó được."
Cậu út Dương gãi đầu, không biết nên nói gì... Nói thật, ông ấy thật sự muốn khen Sở Thấm lớn gan giống mình!
Cậu út Dương hỏi thêm: "Vậy là bây giờ trong nhà cháu vẫn còn gà?"
Sở Thấm buông tay, thở dài nói: "Hết rồi, mấy con gà đó đã bị cháu giết. Trận tuyết lớn này tới quá nhanh, bọn chúng suýt chút nữa đã c.h.ế.t cóng, nên lúc ấy cháu đành phải làm thịt hết."
Cậu út Dương cũng cảm thấy hơi tiếc: "Đợt tuyết này rơi thật không đúng lúc. À phải rồi, cháu có bao nhiêu trứng gà?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-351.html.]
Sở Thấm trả lời: "Trong nhà còn nửa sọt tre nữa, ở đây cháu có hai trăm bốn mươi hai quả, số trứng trong nhà chẳng cũng xấp xỉ như vậy."
Cậu út Dương nói: "Vậy là gần năm trăm quả."
Sở Thấm gật đầu.
DTV
Có vẻ cậu út Dương đã chấp nhận cách giải thích này của cô, vậy thì nửa sọt trứng gà còn lại của cô dễ bán rồi.
Đầu óc cậu út Dương bắt đầu nhảy số, trứng gà là đồ tốt, không thể bán rẻ được, ông ấy phải nghĩ cách để bán được giá cao.
Sở Thấm nói tiếp: "Cậu út, cháu cũng muốn mua lương thực nữa."
Cậu út Dương giật mình: "Lương thực nhà cháu cũng nhiều mà còn muốn mua thêm sao?"
Số lương thực mà ông ấy đổi được khi bán đồ cho Sở Thấm cũng đủ cho cô ăn cả năm, vả lại công điểm của Sở Thấm cũng nằm trong tốp đầu ở thôn Cao Thụ, chắc chắn lượng lương thực được chia sẽ không ít.
Sở Thấm gật đầu khẳng định: "Càng nhiều càng tốt."
Cậu út Dương khó hiểu: "Cháu thiếu lương thực tới vậy ư?"
Ánh mắt Sở Thấm lộ vẻ ngạc nhiên: "Cậu nói vậy, lẽ nào cậu út không thiếu lương thực?"
"Còn nữa," Sở Thấm ngừng lại vài giây rồi nói tiếp: "Cháu đề nghị năm nay nếu có thể thì cậu hãy dự trữ nhiều lương thực một chút, khi nào cậu đi Hoa Khê cũng nói với dì cả như vậy giúp cháu."
Cậu út Dương hiểu ý nên cười nói: "Cháu sợ năm nay thu hoạch không tốt à? Không cần lo lắng đâu, trong nhà cháu có nhiều lương thực như vậy cho dù thu hoạch không tốt thì cũng không tới mức c.h.ế.t đói đâu."
Sở Thấm đồng tình nhìn ông ấy: "Cậu út, việc này cậu cứ nghe theo cháu đi, thời tiết năm nay quái quỷ như thế, những người già đều nói sản lượng thu hoạch sẽ không tốt. Lỡ như... năm tới vẫn như vậy thì sao."
Cô vừa lắc đầu vừa nói, trên khuôn mặt lộ ra biểu cảm hiểu thấu sự đời: "Còn cảm thấy khả năng này rất cao, ngày mùng một tháng giêng âm lịch năm nay có rất nhà bị sập. Cháu nghe những người già trong thôn nói trước đây đã từng xảy ra tình trạng tương tự như bây giờ."
Tìm cậu út Dương đập nhanh, biểu cảm trên mặt Sở Thấm hơi đáng sợ, khiến ông ấy cũng bị doạ.
"Được rồi, cháu đừng suy nghĩ nhiều như vậy, tất cả chỉ là suy đoán của cháu, cậu sẽ mua giúp cháu nhiều lương thực chút là được." Cậu út Dương nhanh nhẹn nói: "Cậu cũng sẽ mua nhiều một ít, nghe cháu nói thế cậu cũng thấy sợ."
Nói xong, ông ấy xoa xoa tay mình.
Sở Thấm mỉm cười: "Vậy được rồi."