Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 370
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:39:15
Lượt xem: 6
Sau khi bà ta hỏi qua ba lần, Kim lão nhị đều cự tuyệt, trong lòng Tôn Tú không khỏi thất vọng, bắt đầu cân nhắc khả năng tự mình mang con gái về nhà.
Khi nhóm người Sở Thấm đến thì nhà họ Kim vừa tảo mộ trở về, chuẩn bị tụ hợp lại ăn cơm trưa.
Tôn Tú nhíu mày: "Kim Bối của chúng con muốn uống canh hạt kê, anh đưa hết canh hạt kê cho mẹ thì Kim Bối lấy gì mà uống?"
Kim lão nhị nói: "Không phải Kim Bối vẫn có thể b.ú sữa sao?"
Tôn Tú vừa định nói khoảng thời gian này mình không được ăn uống tốt, không còn sữa nữa.
Chỉ là lời còn chưa nói ra khỏi miệng, chợt nghe thấy người ở cửa nói: "Kim lão nhị mày vẫn không biết xấu hổ như vậy, lấy đồ của phụ nữ dát vang da của mình, tao nhổ vào!"
Kim lão nhị kinh hãi quay đầu, chỉ thấy mẹ vợ đáng sợ trước kia đang đứng trước cửa!
Bên cạnh mẹ vợ cũ là em chị em của vợ cũ!
Vãi, Kim lão nhị có chút hoảng, chân cũng có chút mềm, những người này tới làm gì thế.
Kim lão nhị theo bản năng lộ ra nụ cười, gập ghềnh nói: "Vâng, là mẹ à, chị cả Tiểu Hưng, cái đó, mọi người tới đây làm gì, Kim Kim và Kim Ngọc đâu?"
Sở Thấm: "..."
Cô yên lặng nhìn hai củ cải lùn bên cạnh mình, Kim lão nhị này lại quên mất Kim Kim và Kim Ngọc trông như thế nào?
Cũng không phải Kim lão nhị quên, mà là ông ta quá căng thẳng nên căn bản không chú ý tới Kim Kim và Kim Ngọc!
Nói xong, ông ta mới thoáng nhìn, sau đó vẻ mặt cứng ngắc nhìn Kim Kim Kim Ngọc, vài giây sau mới phản ứng lại.
Dì Dương: "Bớt nói nhảm đi, chúng tôi tới dọn mộ cho Tiểu Mãn."
Kim lão nhị trầm mặc một lát: "Chuyện này không ổn lắm đâu, dù sao Tiểu Mãn cũng là vợ tôi, sao tôi có thể để cô ấy lẻ loi trơ trọi được."
Dì Dương trêu tức nhìn Tôn Tú bên cạnh ông ta, sắc mặt của Tôn Tú trong nháy mắt còn cứng ngắc hơn cả sắc mặt của Kim lão nhị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-370.html.]
Kim lão nhị tựa như cũng nhận ra mình nói sai, không đợi ông ta giải thích, bà Dương đã chống nạnh mắng: "Mẹ nó thằng ch.ó má, lẻ loi trơ trọi thằng cha mày cái rắm, phần mộ tổ tiên mày bị cái rắm làm cho đổ sập đi, cha mẹ mày vậy mà lại sinh ra một tên súc sinh miệng nói không giống như tim nghĩ.
Nói thì dễ nghe hơn làm, nếu mày thật sự không muốn Tiểu Mãn nhà tao lẻ loi thì mày nhanh chóng c.ắ.t c.ổ đi xuống ở bên cạnh con bé đi, tao ngược lại còn kính mày là hảo hán!
Tiểu Mãn nhà tao ở dưới đất cùng với cha Sở Thấm là tốt lắm rồi, không được chôn cùng trên một đất, mà thì là thứ gì. Nếu mày không phục thì mày nhanh chóng chuẩn bị nằm vào trong quan tài đi, hẳn là cha mẹ mày cũng đã chuẩn bị sẵn rồi đó!"
Trầm mặc, một khoảng trầm mặc.
Sở Thấm há miệng, bỗng nhiên phát hiện ra hôm nay chỉ sợ mình không có đất dụng võ.
Tiếng mắng mạnh mẽ vang dội này của bà Dương hấp dẫn không ít người, bao gồm cả cha mẹ nhà họ Kim.
Cha mẹ Kim gia vừa nghe, mắng lão nhị còn chưa tính, mắng họ thì cũng được, vậy mà lại nhanh chóng chạy ra, hô to xé họng: "Mày nghĩ cũng đừng nghĩ, Dương Tiểu Mãn sinh ra là người của nhà họ Kim bọn tao, c.h.ế.t cũng phải là ma nhà họ Kim bọn tao!"
Khóe mắt dì Dương muốn nứt ra, xông lên phía trước: "Bà còn dám nhắc tới em gái tôi! Tôi, tôi..."
Bà ấy giơ tay lên, khiến mọi người vội vàng ngăn cản.
Ngay cả cậu út Dương cũng ngăn cản, bạn động thủ trước nghĩa là bạn có lý cũng không thay đổi được gì, mà người ta dù thế nào cũng là người già.
Ai ngờ dì Dương xoay người, sải bước đi về phía Kim lão nhị, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, "bốp bốp" cho ông ta hai cái tát trước khi mọi người kịp phản ứng.
Bà ấy đắc ý: "Tôi đánh không được hai tên già mãi chưa c.h.ế.t các người thì tôi đánh không được lão nhị nhà họ Kim sao?"
Nói xong, khi Kim lão nhị còn đang mơ hồ, lại một lần nữa tấn công "bốp bốp" hai bên, đánh xong thì lui về phía sau.
Cha mẹ nhà họ Kim đều bị tức chết, đây là đang đè mặt nhà họ Kim mà giẫm xuống mặt đất.
Nếu không có lời giải thích, nhà họ Kim họ ở Hoa Khê sẽ bị người ta nhạo báng!
"Khinh người quá đáng!"
DTV
Ông lão nhà họ Kim tức giận ngút trời, trên mặt ứ m.á.u muốn nhào tới đánh nhau thì Sở Thấm nhanh chóng kéo dì Dương một cái, để cho ông ta bổ nhào vào khoảng không.
Sau đó lặng lẽ nháy mắt với dì Dương, dì Dương lập tức hiểu ra, thời khắc quan trọng đến rồi, vở kịch bây giờ mới thật sự bắt đầu.