Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 376
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:39:25
Lượt xem: 10
"Chúng tôi không cần Kim lão nhị cấp phí nuôi dưỡng cho Kim Kim và Kim Ngọc, nhưng đến khi Kim Kim và Kim Ngọc lớn lên, chúng nó cũng không cần phải cấp phí dưỡng lão cho Kim lão nhị." Sở Thấm nói.
Việc này thật ra rất khó xử, lãnh đạo công xã cảm thấy Sở Thấm không hề quan tâm, còn chọc cho Kim lão nhị lại nổi giận.
Kim lão nhị: "Dựa vào cái gì?"
Dì Dương hừ lạnh một tiếng, nhìn Sở Thấm, Sở Thấm lập tức kéo Kim Kim và Kim Ngọc ra ngoài cửa.
Kim Kim và Kim Ngọc rất ngoan ngoãn, cảm nhận được bầu không khí giương cung bạt kiếm, chỉ vững vàng đi theo Sở Thấm, sau đó ngồi ở dưới đại thụ trong sân.
Sở Thấm lấy bánh bích quy từ trong túi ra: "Ăn đi, bánh bích quy này ngon lắm." Hy vọng bánh bích quy thơm ngọt có thể an ủi trái tim bị cha ruột làm tổn thương của chúng nó.
DTV
Thật ra không phải cô rất nguyện ý để cho Kim Kim và Kim Ngọc tuổi còn nhỏ đã nhận thức được cha ruột và ông bà ruột lạnh lùng vô tình, nhưng chúng nhất định phải biết rõ chuyện mình không có một người cha tốt.
Nếu không sau này nếu thân thiết với cha ruột, Sở Thấm và dì Dương đều có thể nôn đến chết.
Chỉ là giữ vững chừng mực, tựa như hiện tại, Kim Kim và Kim Ngọc không thích hợp ở lại trong cảnh tượng thế này.
Trong văn phòng.
Dì Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim lão nhị, giống như Sở Thấm, lấy giấy từ trong túi ra.
Mở ra xem, là năm tờ giấy.
Chỉ thấy trên giấy ghi đầy chữ, ghi lại phần lớn chi phí hai năm nay của Kim Kim và Kim Ngọc ở nhà mình.
Dì Dương đắc ý nói: "Vậy anh đưa toàn bộ tiền nuôi dưỡng hai năm qua cho tôi, tôi nhớ rất rõ ràng. Tôi cũng không tính toàn bộ đồ ăn, nghĩ rằng có thế anh sẽ cho rằng tôi nói không có chứng cứ. Cho nên tôi chỉ tính có chứng cứ, tính dựa theo phần ăn."
Kim lão nhị mặt đỏ bừng, nói thầm: "Tôi cũng đâu có để cho cô nuôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-376.html.]
Cậu út Dương thật sự nhịn không được, nói: "Không ngờ bây giờ anh cũng không cần mặt mũi nữa."
Thật ra Kim lão nhị có chút sợ hãi người em vợ cũ của mình, hình như ai cũng có giao tình với người này, cực kỳ đáng sợ.
Bà Dương: "Còn có thể có mặt mũi gì nữa, trả tiền!"
Bà ấy vỗ mạnh bàn: "Tao không quan tâm mày nhiều đến vậy đâu, muốn Kim Kim và Kim Ngọc sau này cấp tiền dưỡng lão nuôi mày thì hiện tại trả tiền đi."
Tôn Tú lúc này cười cười: "Kim Kim và Kim Ngọc nhờ có dì chăm sóc, xem ghi chép trên đó cũng biết dì cả đối xử với chúng thật sự rất tốt, cha mẹ ruột cũng chỉ có thể làm được đến bước này. Không giấu giếm mọi người, chúng tôi không bỏ số tiền này ra nổi."
Ông cụ Kim trừng bà ấy: "Có chuyện của mày sao, câm miệng."
Sắc mặt Tôn Tú cứng đờ, bàn tay dưới gầm bàn gắt gao đè Kim lão nhị bên cạnh, không để ý đến ông cụ Kim, tiếp tục nói: "Cho nên về sau chúng tôi quả thật không nên đòi Kim Kim và Kim Ngọc phí nuôi dưỡng, cha nó ơi, anh nói xem có đúng không?"
Nói xong, quay đầu nhìn Kim lão nhị.
Thắt lưng Kim lão nhị đều bị Tôn Tú bóp sưng lên, ông ta rất muốn nói không phải, nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tôn Tú, cũng biết được khoảng thời gian ở nhà mình, có lẽ bà ấy đã bị cha mẹ mình chọc giận.
Ông ta hiểu tính tình của Tôn Tú, dù cho cha mẹ ông ta có khó chịu đến đâu thì bà ấy vẫn có thể chịu đựng được.
Nhưng nếu bản thân mình không chịu nổi đến mức này, từng phút từng phút Tôn Tú cũng phải ly hôn với ông ta.
Kim lão nhị có tình cảm với bà ấy, mà bà ấy cũng đúng là đường lui của Kim lão nhị.
Cuối cùng, Kim lão nhị gian nan gật đầu dưới sự chú ý của mọi người.
Cậu út Dương nhanh chóng nở một nụ cười ấm áp, đẩy đơn thỏa thuận đến trước mặt ông ta: "Đúng lúc người nhà của hai chúng ta đều có ở đây, lãnh đạo công xã, bí thư chi bộ thôn và đại đội trưởng cũng đều ở đây, anh ký tên đi."
Thấy Kim lão nhị đề bút ký tên, lại ấn dấu tay xuống, nụ cười của ông ấy mở rộng thêm vài phần: "Chúng tôi cũng không làm đến cùng, chung quy thì anh cũng là cha ruột của Kim Kim và Kim Ngọc, sau này quà tặng trong ngày lễ bốn mùa vẫn phải có."
Kim lão nhị ấn dấu tay xong bèn thở phào nhẹ nhõm, cả người ỉu xìu, còn phóng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía Kim Kim và Kim Ngọc đang ăn bánh bích quy.