Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 387
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:39:43
Lượt xem: 10
Đầu mùa hè vào cuối xuân là thời điểm thoải mái nhất.
Sở Thấm ngủ một giấc tới rạng đông, chưa đầy nửa giờ là đến giờ làm công.
Nhưng tốc độ của cô rất nhanh ấy, múc cơm trước, rồi hấp cơm, cơm để hấp là cơm khoai lang. Lúc múc cơm ra, cô để hai quả trứng gà được rửa sạch vào nồi.
Hấp cơm không phải để ăn vào buổi sáng mà là giữa trưa và buổi tối.
Sáng sớm ăn gì? Sở Thấm múc nửa lon trúc bột mì từ lu gạo, rồi đập hai quả trứng gà, thêm nước vào trộn thành bột. Sau đó tới vườn rau hái một ít mầm rau xông ấy, cắt nát mần rau xông ấy để trong bột, cuối cùng đặt lên chảo chiên.
Cô rút được cái chảo này từ hộp mù ở tuần trước, rút vài tuần cũng chỉ rút được món đồ tốt này, còn lại đều là một ít đồ linh tinh như đinh sắt và kính vỡ.
Có thể được đến cái chảo cỡ khuôn mặt, coi như là Sở Thấm được ít an ủi.
Quét dầu vào chảo, sau đó đặt lên lò lửa than, lúc dầu bắt đầu bốc khói thì dùng cái muỗng lớn múc bột bỏ vào nồi.
“Xèo” một tiếng, bột từ từ bị chiên chín.
Sở Thấm nhanh tay, chưa đầy mười phút đã chiên bột xong, được sáu bánh trứng rau xanh.
Cô lại pha tương ớt tự làm, kết hợp với cháo để uống, thấy chỉ còn năm sáu phút nữa là bắt đầu làm công, cô nhanh chóng vớt gạo nấu đã chín nửa vào trong nồi, bắc lên bếp lò và nấu từ từ. Cô lại rút diêm trong lò ra, nhét trứng gà nóng và chạy nhanh đến sân đập lúa.
Trứng gà nóng khiến Sở Thấm phải nhe răng trợn mắt, cô đến sân đập lúa đúng lúc tiếng còi của đội trưởng Hàn vang lên.
Từ khi bắt đầu làm công, cô đã có thể khống chế chính xác thời gian vào sáng sớm, dù không có đồng hồ nhưng cô vẫn có thể dựa vào cảm giác để đánh giá còn bao nhiêu phút nữa mới tới thời gian làm việc.
Sở Thấm thở phì phò, vội vàng móc ra trứng gà để trong túi, không chú ý đến biểu cảm nghiêm túc của đội trưởng Hàn.
DTV
Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần thì mới phát hiện bầu không khí trong sân không đúng lắm.
Sở Thấm sững người, nghiêng đầu nhìn thím Trương đứng bên cạnh cô và hỏi: “Thím, chuyện gì vậy?”
Thím Trương kinh ngạc: “Sở Thấm, cháu chưa biết à?”
Nói xong thì phản ứng lại: “Cũng đúng, nhà cháu khá xa, chắc là không nghe thấy tiếng động gì. Sáng sớm lại không ra ngoài đi dạo, không biết được cũng bình thường.”
Sở Thấm tò mò: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mong muốn chia sẻ của thím Trương lập tức hừng hực lên, kích động nói: “Thím nói với cháu nè, thôn của chúng ta lại có trộm đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-387.html.]
Sở Thấm sợ hãi: “Lần này nhà ai bị trộm?”
Đôi mắt của thím Trương sáng ngời có thần thái: “Không ai bị trộm hết, tên trộm kia mò tới nhà Lưu Bách Phúc, ai biết được nhà họ Lưu học theo cháu! Họ cũng cắm trúc nhọn ở bên chân tường, tên trộm kia mới vừa trèo tường nhảy xuống thì đã bị đâm.”
Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm, vì không ai bị trộm nên cô hứng thú hỏi: “Vậy bắt được không?”
Thím Trương thở một hơi, đáng tiếc nói: “Không đâu, tên trộm kia cũng dẻo dai, cố chạy rồi, cửa nhà họ Lưu cửa còn có m.á.u của tên trộm kia.”
Sở Thấm thầm nghĩ: E rằng tên trộm này là người quen của thôn họ, hoặc là người ở thôn bên cạnh.
Không thì không thể nào mò thẳng tới nhà họ Lưu.
Lưu Bách Phúc cũng rất xui xẻo, bị té gãy chân vào dịp săn thú mùa đông năm ngoái, từ đó đến nay vẫn đang dưỡng sức.
Nhưng sau khi chân bình phục lại, tháng trước lên núi chẻ củi, không hiểu là có bóng ma hay sao mà lại ngã gãy chân!
Cơ mà may là lần này ngã gãy một cái chân khác.
Nhưng cũng may, lần đầu tiên bị té là dịp săn thú mùa đông nên trong thôn bồi thường cho ông ấy. Lần thứ hai bị té là do đốn củi cho lò luyện thép nên trong thôn lại bồi thường cho ông ấy.
Vì thế, Lưu Bách Phúc chỉ cần dựa bồi thường là đã lấy được nửa túi lương thực.
Người nhà của Lưu Bách Phúc cũng ít, chỉ có ông ấy và ba vợ con, cha mẹ ông ấy ở nhà của anh trai của ông ấy, nhà ông ấy còn ở biên giới, có thể nói là tên trộm đã làm đủ bài tập khi mò tới nhà của ông ấy.
Lưu Bách Phúc, lao động khoẻ mạnh duy nhất bị gãy chân! Không trộm nhà ông ấy thì còn trộm nhà ai nữa.
Không biết đội trưởng Hàn đang nói gì trong đám người, Sở Thấm không chen lọt, chỉ nghe phong phanh ông ấy kêu gần đây mọi người nên chú ý tiếng động trong nhà mình hơn.
Thật ra Sở Thấm không lo tên trộm vào nhà, chỉ là lo lắng bị tên trộm lấy trước những thứ đã chín ở trong đất.
Cho nên có phải mấy tháng tới cần sắp xếp người tuần tra trên đất?
Thời gian làm việc đã trôi qua mười phút, đội trưởng Hàn vẫy tay bảo mọi người đi làm việc.
Sở Thấm kéo cái cuốc và thùng gỗ đi tới bên cạnh kênh nước, trên đường bắt gặp Trương Phi Yến, Trương Phi Yến rất phấn khích, chạy tới lén hỏi cô: “Kế hoạch kia của chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”
“Chờ chút đã.” Sở Thấm cạn lời: “Giờ mọi người trong thôn đều bị dọa sợ, kéo cao sự đề phòng. Đợi đến khi chuyện này dần bị mọi người quên mới được.”
Trương Phi Yến rũ vai: “Còn phải chờ à.”
Sở Thấm: “Dục tốc bất đạt.”