Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 398
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:40:02
Lượt xem: 12
Cũng đúng, bà cụ Trương và Trương lão đại trực tiếp ngồi bệt ở dưới đất liên tục chửi bới gần một tiếng rưỡi đồng hồ cũng chưa ngừng lại. Cũng không hiểu được hai mẹ con nhà này kiếm ở đâu ra được nhiều câu mắng chửi người như vậy, thật sự là không có một câu nào lặp lại cả.
“Vậy cô mau chạy tới đó xem đi. Đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn đang ở đó để khuyên bảo bọn họ đó.” Anh ta thúc giục nói.
Trong lòng Sở Thấm hơi do dự một lát. Sau đó, cô "haizz” một tiếng, trên mặt mang theo cảm giác hứng thú khi đi xem kịch vui, cô chạy nhanh tới nhà của Trương lão đại.
Xem ra sự việc này hơi khó giải quyết, đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn vẫn đang khuyên bảo bọn họ.
Khi Sở Thấm tới nơi, có rất nhiều vòng người đang vây quanh cửa nhà Trương lão đại. Thậm chí là còn có những người ngồi ở trên đầu tường, ngay cả trên đầu tường nhà của Trương Phi Yến và đầu tường nhà của thím Sở cũng có người đang ngồi hoặc là đang đứng. Tóm lại, những người trong thôn đều tràn ngập nét mặt xem kịch vui.
Không phải trộm nhà của mình, những người trong thôn sao lại lo lắng được, bọn họ đa phần chỉ là tới đây để xem kịch vui mà thôi.
Đồng cảm với Trương lão đại mà mắng tên trộm?
Không tồn tại, ai biết được liệu lời mắng có truyền tới tai của tên trộm và tên trộm đó có thể ghé thăm qua nhà của người đã lên tiếng mắng chửi hay không?
Rốt cuộc, kẻ trộm lần này thật sự rất trâu bò khắc hẳn kẻ trộm không thành ở nhà họ Trịnh lần trước trộm Trịnh. Kẻ trộm lần này vừa biết trèo tường, lại còn biết mở cửa sổ và cạy ổ khóa nữa.
Nhưng mà…
Chậc chậc, có nên nói hay không nên nói, tên trộm còn rất có đạo đức khi không vét sạch đồ ở trong tủ bát.
Một chén mỡ heo và còn sót lại sáu củ khoai lang để lại. Ngoài ra, còn có hai cái bánh gạo và một túi đường phèn nhỏ.
Khi Trương Phi Yến nhìn thấy Sở Thấm, cô ấy đi vòng qua đám đông người một cách quyến rũ tới bên cạnh cô.
Hai người liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy được sự hưng phấn ở trong mắt của đối phương mà chỉ có bản thân nhìn mới hiểu được.
Sở Thấm quan sát Trương lão đại đang khóc lóc long trời lở đất, khóc đến nỗi khàn cả giọng, lông mày của cô mơ hồ nhướn lên.
Khóc đi, sau khi giọng nói khàn đi vì khóc quá nhiều, cũng đừng có bàn tán đúng sai và thị phi ở sau lưng của người khác.
Thật ra, đội trưởng Hàn rất buồn rầu bởi vì tiếng khóc của bà cụ Trương đã thu hút rất nhiều người tới đây để xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-398.html.]
Cảnh này sẽ phá hủy sạch sẽ các manh mối. Ông ấy cau mày đuổi đám người đang vây xem đi. Sau đó, ông ấy dẫn theo đội trưởng dân quân: Tần Giang cẩn thận quan sát dấu vết ở bên ngoài bức tường.
DTV
Tần Giang quan sát hai lần, lắc đầu nói: “Dấu chân lộn xộn, dù tên trộm có để lại dấu chân cũng đã bị người khác dẫm lên mất dấu rồi.”
Sau đó, ông ấy đi kiểm tra bức tường, cũng không có dấu vết nào.
Nhưng thật ra ở bên hông bức tường cũng chính là ở trong sân. Bọn họ phát hiện ra dấu vết để lại của thang gỗ ở trên bức tường trong sân.
Nhưng điều đó có nghĩa là gì?
Chứng tỏ là kẻ trộm đã mang theo thang gỗ và công cụ gây án tạm thời được xác định là một cái thang gỗ.
Đội trưởng Hàn thở dài nói: “Đến lúc đó, tôi chỉ có thể hỏi thăm qua những người ở trong thôn kế bên một chút rằng bọn họ có nhìn thấy hai người mang theo thang gỗ và khiêng bao tải hay không thôi.”
Đúng vậy, đội trưởng Hàn và Tần Giang nghi ngờ có hai tên trộm tham gia vào vụ trộm này, có thể không phải là ba tên.
Tần Giang hơi chần chờ một lát, tránh né người của nhà họ Trương, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Hàn, ông có bao giờ nghĩ là tên trộm có thể là người ở trong thôn của chúng ta hay không?”
Đội trưởng Hàn nhướn mày, trừng mắt nói: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Thôn của chúng tôi tạm thời không thiếu lương thực, còn chưa có nghe nói qua nhà của ai thiếu lương thực cả. Mỗi tuần, mỗi khia giao lương thực, mọi người đều cần mẫn giao ra ngay. Làm sao có thể là người ở trong thôn chúng ta được chứ!”
Ông ấy nói chắc như đinh đóng cột, cơ bản là không tin vào phán đoán của Tần Giang.
Tần Giang: “…”
Được rồi, nhưng ông ấy vẫn kiên quyết giữ vững quan điểm của mình y như cũ.
Trực giác của ông ấy cực kỳ chính xác. Tuy nhiên, ông ấy cũng không phải đưa ra phán đoán chỉ dựa trên trực giác của mình thôi đâu.
Hơn nữa, dường như người nọ đã đi thẳng tới nhà của Trương lão đại nhưng lại không có dọn sạch đồ đạc ở trong tủ bát của nhà Trương lão đại.
Ông ấy cũng không tán đồng với quan điểm đạo đức của tên trộm nhỏ kia, nhưng ông ấy cảm thấy tên trộm kia hình như còn có chút tình cảm với Trương lão đại.
Loại tình cảm gì? Là tình cảm giữa những người sống trong thôn với nhau.