Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 401
Cập nhật lúc: 2024-10-28 03:46:03
Lượt xem: 9
Giữa trưa, tan làm về nhà.
Trương Phi Yến không dám tới nhà của Sở Thấm để tìm cô, cô ấy đứng đợi cô ở trên đường đi tới căng tin.
Sở Thấm nhìn ngó xung quanh, nói: “Cẩn thận một chút, chạng vạng tối cô lén tới tìm tôi đi.”
Trương Phi Yến vội gật đầu đáp: “Được.”
Cô ấy chỉ muốn nói một câu với Sở Thấm, bằng không, cô ấy sẽ hoảng hốt.
Sở Thấm ăn cơm xong, hiếm khi nằm ở trên ghế tre để ngủ trưa nửa tiếng. Lúc tỉnh lại, chè đậu xanh ở trong nồi cũng đã nấu xong. Cô cho chè đậu xanh đặt ở trong dòng nước suối trên núi để hạ nhiệt độ để lúc chuẩn bị đi làm công, cô sẽ uống một chén lớn xuống bụng, không chỉ giải nhiệt mà còn no bụng nữa.
Buổi chiều cũng mệt nhọc không kém, khi Sở Thấm vung cuốc lên, bả vai cực kỳ đau nhức. Đây còn không phải là nỗi đau lớn nhất, đau nhất chính là lúc đi gánh nước, cái gánh nặng nề đè lên da thịt, có khi da cũng bị ma sát tới nỗi tét thịt ra luôn rồi.
Muốn nói tới mức độ mệt nhọc, năm trước cũng mệt nhọc.
Tuy cũng là mệt nhọc như nhau, nhưng năm trước cô có thể thấy được vụ thu hoạch, có thể nhìn thấy hoa màu đang phát triển mạnh mẽ dưới sự chăm sóc của mình và có thể nắm chắc rằng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy tháng sau bản thân có thể sẽ có đủ thu hoạch.
Nhưng năm nay…
Sở Thấm càng bận rộn càng có cảm giác bất lực.
Cuối năm thật sự sẽ là giỏ tre múc nước, là công dã tràng hay sao?
Rõ ràng bận rộn từ sớm đến tối, nhưng lá cây hoa màu vẫn héo úa, ai mà không buồn bực vì điều này cơ chứ?
Sở Thấm cũng như thế, càng đừng nói tới người khác.
Vì thế, tinh thần của mọi người hơi uể oải, không phấn chấn. Cho dù là đội trưởng Hàn cũng không có cách vực dậy cảm xúc của mọi người.
Chạng vạng tối, mặt trời lặn ở phía tây ngọn núi, thôn làng tọa lạc trong ngọn núi lớn hơi thê lương dưới ánh hoàng hôn.
Khói bếp lượn lờ ở phía trên căng tin, người có mũi thính đã có thể ngửi được hương thơm của thức từ trong phòng bếp truyền tới.
Lúc tan làm, cô lấy xong cơm rồi về nhà. Sở Thấm không lập tức ăn cơm, mà phân chia đồ đạc trước, đây cũng chính là đồ đã trộm được.
Ngoại trừ trứng gà ra, mỗi người đều được chia một nửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-401.html.]
Cô không muốn chia cho cô ấy trứng gà bởi vì trứng gà là phần đền bù thuộc về bản thân đã mượn gió bẻ măng.
Sau khi phân chia đồ xong, chờ Sở Thấm ăn cơm xong, rửa sạch chén, thậm chí là tắm giặt xong luôn rồi, nhưng Trương Phi Yến vẫn chưa tới.
Tối qua, Sở Thấm chưa được nghỉ ngơi tốt nên cô buồn ngủ đến mức cho dù là giữa trưa đã có ngủ trưa cũng không thể bù đắp được.
Chờ đến khi Sở Thấm giặt quần áo xong và vừa mới phơi đồ xong, Trương Phi Yến mới khoan thai tới muộn.
Sở Thấm kinh ngạc hỏi: “Sao lại tới muộn như vậy, cô lại trốn tránh người hay sao?”
Trương Phi Yến gật đầu: “Đang ở trong thời kỳ quan trọng, chúng ta phải cẩn thận một chút.”
DTV
Sở Thấm cảm thấy cũng không cần phải cẩn thận đến mức này. Có điều, Trương Phi Yến có suy nghĩ này cũng khá tốt, Sở Thấm cũng không công kích cô ấy.
Đi vào nhà chính, những đồ đạc vừa mới phân chia xong đã được đặt ở trên bàn trong nhà chính.
Sở Thấm nói: “Một nửa của cô, một nửa của tôi. Công bằng mà nói thì cô chọn đi. Tuy nhiên, trứng gà đều là của tôi.”
Trương Phi Yến gật đầu, cô ấy hiểu.
Tuy nhiên, Trương Phi Yến lại khó xử nói: “Sở Thấm, cô muốn mỡ heo hay không? Tôi sợ là mình không có cách nào lấy mỡ heo này về được. Nếu cô muốn mỡ heo thì chúng ta trao đổi với nhau được không?”
Sở Thấm động lòng. Cái khác không nói, chứ mỡ heo do bà cụ Trương thắng ra rất không tồi, màu sắc trắng như tuyết, mùi hương cực kỳ thơm và tươi.
Hũ mỡ heo nặng sáu cân rưỡi, cái hũ nhiều lắm nặng ba cân, mỡ heo này ít nhất cũng nặng ba cân trở lên.
Sở Thấm suy nghĩ, đáp: “Có thể.”
Vì thế, cô dùng phần gạo được chia để đổi mỡ heo.
Sở Thấm vui vẻ bởi vì cô có thêm một cái hũ.
Nhưng sau khi dùng xong, e rằng phải vứt cái hũ này đi bởi vì dưới đáy của cái hũ vẫn còn khắc một chữ “Trương”.
Trương Phi Yến không lập tức mang lương thực về ngay. Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cô ấy lấy ra một cân khoai lang để làm phí bảo quản và giao lương thực cho Sở Thấm bảo quản giùm mình.
Sở Thấm có thể làm sao, đương nhiên là cô vui vẻ chấp nhận rồi.
Rốt cuộc là chỉ cần bỏ chút lương thực này vào hầm là được rồi, còn có thêm một cân khoai lang nữa.