Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 409
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:46:16
Lượt xem: 6
Bước sang tháng sáu mọi người được rảnh rỗi một thời gian. Lâu rồi các thôn dân không được nghỉ ngơi, đội trưởng Hàn không thể chống lại được sự tranh cãi quyết liệt của mọi người, nếu không sẽ có vài người ngã xuống.
Tết Đoan ngọ vừa qua không lâu, nhưng vì năm này có thiên tài nên không có ai ăn tết Đoan ngọ, ít nhất là không có nhà nào trong thôn tổ chức, bao gồm cả Sở Thấm.
Đừng thấy bây giờ nhà nào cũng có dư lương thực, thật ra số lương thực này chỉ có thể duy trì tới cuối năm là cùng.
Tất nhiên đó là với gia đình bình thường, còn những nhà có của cải như Sở Thấm thì có kể chống đỡ đến cuối năm sau.
Có điều, muốn được như vậy thì cô không tiếp tế cho người khác, nhưng mà dù Sở Thấm còn độc thân thì cô cũng có họ hàng.
Bình thường thím Sở, cậu út Dương và dì cả Dương đều đối xử rất tốt với cô, nếu tình huống đó thật sự xảy ra, chẳng lẽ Sở Thấm có thể trơ mắt nhìn gia đình bọn họ cạn kiệt lương thực sao?
Cho dù cô là người lạnh nhạt thì cũng không thể vô tình đến mức đó.
Sở Thấm đứng trong hầm, cô nhìn kho lúa đầy ắp mà thở dài.
Hôm nay, sau khi tan làm, đội trưởng sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi trong hai ngày tiếp theo, sau khi kiểm kê lương thực trong nhà, Sở Thấm mới đi xuống hầm.
Sở Thấm cầm sổ ghi chép, quan sát vạch đo lúa rồi ghi lại số liệu vào sổ.
Vạch đo lúa này là cô cố ý khắc lên để thuận tiện cho việc đo lường xem lương thực còn lại bao nhiêu.
Mặc dù tính chính xác của nó không quá cao nhưng cũng đủ dùng.
Kiểm kê xong lương thực, cô lại tiếp tục kiểm kê đồ khô và các mặt hàng linh tinh khác.
Đồ đạc trong không gian được kiểm kê cuối cùng, tất cả đều được cô ghi chép lại vào sổ, nhìn từng hàng số liệu, Sở Thấm mới cảm thấy an toàn.
Nhưng cảm giác an toàn này vẫn chưa đủ, Sở Thấm ngồi trong nhà, nhìn trời sắp sáng, cô thầm nghĩ: Nếu muốn an toàn vượt qua ba năm tiếp theo, cách tốt nhất không phải là một mình cô có nhiều lương thực mà là người dân cả thời đều có đầy đủ lương thực.
Ít nhất lượng lương thực phải đảm bảo những người khác mỗi ngày đều ăn được một bữa cơm no ba bốn phần, không bị c.h.ế.t đói.
DTV
Nhưng đây là vấn đề với cùng khó giải quyết, Sở Thấm dựa lưng vào ghế trẻ, nhìn trời suy nghĩ.
Nếu cô là đội trưởng Hàn, à không, nếu cô là đội trưởng đương nhiệm thì cô sẽ giải quyết tình cảnh khó khăn này như thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-409.html.]
Sở Thấm nghiêm túc tự hỏi bản thân.
Ẩn sâu trong xương cốt, cô là một người to gan, có thể làm được những việc mà người bình thường không dám làm.
Nếu là cô...
Ánh mắt Sở Thấm sáng lên, cô bất ngờ vỗ vào chân mình.
Nếu cô là đại đội trưởng, cô sẽ trồng thật nhiều lương thực. Tất nhiên loại lương thực mà cô sẽ trồng là loại không cần nộp thuế.
Việc này rất khó thực hiện, bởi vì số lượng đất nông nghiệp được kê khai rõ ràng, bạn trồng bao nhiêu thì phải nộp thuế theo đúng tỉ lệ được quy định.
Có điều, nếu hỏi không trồng lương thực trong thôn thì sao?
Nếu bọn họ trồng trên núi thì thế nào?
Sở Thấm nhớ đến việc năm ngoái mình trồng khoai lang trên núi Hồ Lô, cô không tin diện tích thôn Cao Thụ rộng lớn, đi vào sâu trong núi lại không tìm được vài mảnh đất có thể trồng khoai giống ở núi Hồ Lô.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy đây là cách duy nhất, có lẽ năm nay cô có thể kịp trồng một đợt khoai lang thí điểm.
Nhưng mà cô phải nói thế nào với đội trưởng Hàn đây?
Sở Thấm nhíu mày suy nghĩ, nhiều lúc đội trưởng Hàn rất nghiêm chỉnh, xác suất ông ấy không đồng ý làm như vậy rất cao.
Có thể ông ấy còn trách mắng là việc làm này quá hoang đường.
Trong khoảng thời gian ngắn, Sở Thấm cảm thấy hơi khó xử. Cô cắn môi, quyết định dù kết quả thế nào bản thân cũng phải thử một lần.
Nếu đội trưởng Hàn không đồng ý... thì thôi, đến lúc đói quá tất, nhiên ông ấy sẽ đồng ý.
Trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất.
Rất có thể dáng vẻ hiện tại của những thôn khác chính là dáng vẻ của thôm Cao Thụ vào nửa năm sau.
Sở Thấm nghĩ bản thân có thể dùng tình trạng này làm bằng chứng để khuyên nhủ.
Có điều, việc quan trọng nhất bây giờ không phải là việc này mà là cô phải cải tạo lại nhà mình lần nữa.