Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 414
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:47:31
Lượt xem: 8
Tối hôm đó, sau khi ăn tối và tắm rửa xong, Sở Thấm đi tìm đội trưởng Hàn.
Gần đây đội trưởng Hàn có hơi bận, lo thảo luận cùng Dương Binh thôn Tịnh Thủy bên cạnh và hai tiểu đội trưởng của họ nên làm thế nào để ngăn chặn phát sinh náo động.
Từ công xã đến thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy chỉ có một con đường, cuối con đường này cũng chỉ có hai đại đội bọn họ.
Cách thôn Cao Thụ khoảng hơn một dặm, là ngã ba đường dẫn đến hai thôn, nói cách khác nếu kiểm soát được ngã ba này, là có thể bảo đảm rằng không người ngoài nào có thể vào thôn.
Dĩ nhiên, cũng không thể ngăn chặn được hoàn toàn.
Dù sao hai đại đội cũng có một con đường nhỏ có thể đi đến công xã, thôn khác.
Giống như thôn Cao Thụ, từ chân đồi nhà Sở Thấm đi dọc theo con sông vào trong, là đường nhỏ đến xã Đông Hồ.
Mà từ đây đi đến xã Đông Hồ, lại đi qua xã Lạc Thủy và xã Hoa Khê, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Ngoài ra, núi ở đây nối liền với núi, nên không thể ngăn chặn hoàn toàn được.
Nhưng theo Sở Thấm nghĩ, nếu cô khống chế được ngã ba và con đường nhỏ gần nhà kia, về cơ bản có thể ngăn chặn được 99%.
Không phải ai cũng đủ nghị lực, mạo hiểm tính mạng của mình đi bộ mấy quãng đường núi đến thôn Cao Thụ, dù sao thứ mọi người muốn là lương thực, chứ không phải muốn mất mạng.
Lúc Sở Thấm đến nhà họ Hàn, đội trưởng Hàn đang nói chuyện với bí thư chi bộ thôn về kết quả cuộc thảo luận chiều nay.
Hai người đang nói chuyện, quay đầu nhìn thấy Sở Thấm.
Đội trưởng Hàn kinh ngạc: "Sở Thấm, lâu rồi không thấy cô, bảo sao gần đây tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ."
Hóa ra là do, quãng thời gian này Sở Thấm không đến tìm ông ấy, đúng là kỳ quái mà.
Theo lý, gần đây xảy ra việc lớn như vậy, Sở Thấm phải vội vàng đến tìm ông ấy hỏi chuyện và xin ý kiến mới đúng.
Sở Thấm toét miệng cười: “Không phải sợ ông thấy tôi phiền à."
Đội trưởng Hàn giả bộ như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Đúng là chê cô phiền thật."
DTV
Bí thư chi bộ thôn cười ha ha nói: “Lão Hàn đùa cháu thôi, cháu lúc nào cũng có ý tưởng bất ngờ, có vài lúc thật sự không thể thiếu cháu được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-414.html.]
Sở Thấm tự lấy một cái ghế, ngồi xuống: “Cháu hiểu mà, nếu đội trưởng Hàn thấy cháu phiền thật, cũng không để cho cháu vào nhà."
Nói rồi cô ngồi xuống, bày ra vẻ mặt "Tôi có lời muốn nói, mọi người chú ý lắng nghe."
Đội trưởng Hàn bật cười, cũng không làm khó cô, trực tiếp hỏi: “Cô có chuyện gì muốn nói à?”
Sở Thấm suy nghĩ một lúc, hỏi đội trưởng Hàn trước: “Căng tin thôn chúng ta sắp giải tán ư?”
Đội trưởng Hàn kinh ngạc: “Ai nói cho cô biết chuyện này?”
Sở Thấm không nói dối, nói thẳng: “Hôm nay lúc ở căng tin tôi nghe ông và thím Tú Hoa nói, không phải tôi cố ý nghe trộm, mà do tai tôi thính, nghe được mấy câu."
Đội trưởng Hàn câm nín: "Đến cô còn có thể nghe thấy. Đúng là muốn giải tán thật, nhưng còn xa lắm, cô yên tâm đi."
Sở Thấm: "..."
Cô có thể nói là, giải tán cô càng vui không.
Chắc là không nhỉ, trong lòng Sở Thấm tiếc nuối, hỏi: "Khoảng bao giờ thì giải tán, những thôn khác cũng giải tán à?"
Đội trưởng Hàn gật đầu: “Rất nhiều thôn giải tán, bởi vì lương thực không đủ. Thôn chúng ta..."
Ông ấy thở dài, nhíu mày: “Chắc là chống được đến cuối năm, hết năm rồi, thì người nhà ai về nhà nấy."
Sở Thấm nghĩ thầm, thời gian này cũng giống như dự đoán của cô. Theo cô thấy, phần lớn các gia đình trong thôn có đủ lương thực để ăn đến cuối năm là tốt rồi, việc này cũng là nhờ đội trưởng Hàn và thím Tú Hoa lên kế hoạch ăn uống hàng ngày tốt.
Khi không làm việc ăn no năm phần, khi làm việc thì ăn no bảy phần, khi vào vụ mùa thì có thể ăn no chín phần.
Cấm việc ăn uống bừa bãi, quy định mốc cụ thể, kho lương thực của thôn mới dồi dào được như vậy.
Ngay lúc Sở Thấm định hỏi chuyện khác, đội trưởng Hàn lại nói "Nhưng..." kéo đề tài trở về, ông ấy trầm tư một lúc: "Nếu như năm nay thu hoạch không tốt, thì năm sau sẽ khó khăn. Như vậy đến lúc đó thôn Lưu Lý năm nay chính là thôn Cao Thụ năm sau."
Trong lòng Sở Thấm khẽ động, nhớ tới chuyện tối qua cô đã suy nghĩ.
Bí thư chi bộ thôn cũng tiến thoái lưỡng nan, bây giờ ông ấy không thể hút thuốc lá, mỗi lúc nghiện, chỉ có thể lấy tẩu thuốc ra ngửi.
Khiến Sở Thấm cũng tò mò vô cùng: Rốt cuộc tẩu thuốc của bí thư chi bộ thôn sử dụng được bao lâu rồi, lẽ nào nhuộm ngấm mùi t.h.u.ố.c lá rồi?
Nếu không làm sao đưa lên mũi ngửi, ông ấy lại lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, hết sức chân thực như thế.