Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 447
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:53:20
Lượt xem: 4
Này!
Chờ Sở Thấm hồi phục tinh thần, mấy người đã đem đề tài chuyển thành các bộ phận của nhà máy thép.
Giang Nhiễm: “Cha mẹ tôi đều làm việc ở bộ phận thu mua hậu cần, ông tôi làm việc hậu cần ở nhà ăn. không giống như mọi người nghĩ đâu, trong nhà máy không phải ngồi văn phòng thì có lương cao nhất, lương cao nhất đều ở tuyến một.”
Công nhân tuyến một tuy rất mệt, nhưng cũng phân cấp bậc, những người làm việc ở tuyến một là kỹ thuật viên cấp cao nhất, nếu như lai lịch của bạn cao, còn có trợ cấp. Nhà máy chúng tôi có mấy nhân viên kỹ thuật cũ là sinh viên đại học, còn có hai người là du học sinh, tiền trợ cấp cũng không chênh lệch nhiều lắm so với tiền lương của công nhân bình thường.”
Nói xong cằm hơi hơi hất lên, đối với việc này rất vinh dự.
Tiểu Đường suy một ra ba: “Cho nên trong nhà máy cơ khí chắc canh cũng có công nhân tuyến một có mức lương cao nhất.”
Khóe miệng Sở Thấm co giật, cái này cũng không hẳn.
Nhà máy cơ khí mà, có hơi khác so với nhà máy sắt thép, người ta chắc canh coi trọng kỹ thuật viên hơn nhà máy sắt thép.
DTV
Tiểu Đường mặc sức tưởng tượng sau này mình có thể vào nhà máy thép, Giang Nhiễm bất tri bất giác đứng bên cạnh Sở Thấm, hỏi Sở Thấm: “Sở Thấm, lúc trước cô ở nhà máy thép là, là…”
Sở Thấm biết cô ấy muốn nói gì, nói thẳng: “Ông nội cô là Giang sư phụ đúng không, tôi biết ông nội cô, ban đầu cô không nói với tôi, tôi còn tưởng cô không muốn chứ.”
Giang Nhiễm đỏ mặt, sau đó mở to mắt: “Đâu có! Tôi không có không muốn, tôi chỉ sợ cô cảm thấy phiền thôi.
Sở Thấm cười cười: “Vậy sao, Giang sư phụ là người rất tốt.”
Giang Nhiễm yên tâm.
Nói thật, cô rất sợ Sở Thấm, cảm thấy Sở Thấm so với cha cô còn đáng sợ hơn, không biết tại sao, Sở Thấm có lúc sẽ cho cô ấy cảm giác là chủ nhiệm lớp cô ấy, khi đối mặt với Sở Thấm không khỏi khẩn trương.
Nhưng tối nay Sở Thấm cũng rất dễ gần, ít nhất cũng nở nụ cười, Giang Nhiễm không nhịn được nói chuyện nhiều hơn với cô về nhà máy thép.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-447.html.]
Dù sao tới nơi này lâu như vậy, cô ấy rất nhớ nhà. Gặp phải Sở Thấm là người quen biết với ông nội, cô ấy bất giác cảm thấy thân thiết hơn.
“... Trong thư nhà tôi nói, nhà máy thép bây giờ so với các nhà máy khác tốt hơn một chút, nhưng nói chung cuộc sống vẫn không tốt lên được, trong nhà ăn có lúc ăn cám gạo và rau dại nấu trộn lẫn, so với ở chỗ chúng ta ở đây còn không bằng.”
“Còn có phúc lợi gì đó, phúc lợi năm nay cũng không còn, trước tết đoan ngọ có bánh chưng, năm nay trong căng tin mỗi ngày đều có lương thực, mặc kệ là lương thực gì, tóm lại có thể lấp đầy bụng đã là không tệ rồi.”
Giang Nhiễm không giấu diếm Sở Thấm, vừa rồi rất kiêu ngạo, bây giờ lại có chút lo lắng.
Nghe cô ấy nói vậy, Sở Thấm nghe rất chăm chú.
Gần đây ngay cả báo chí cô cũng không đọc, cũng chỉ có thể từ miệng Giang Nhiễm biết được tình hình ở thành phố.
Sở Thấm hơi nhíu mày: “Nghe nói các cô có phiếu lương thực, hiện tại sổ lương thực có thể mua được lương thực sao?”
Giang Nhiễm lắc đầu: “Ngay cả hạn ngạnh cũng không mua được, lúc tôi đến thôn có thể mua được một nửa lương thực đã là rất tốt rồi, về phần hiện tại, có lẽ một phần ba cũng không mua được.”
Có lúc cô ấy cũng cảm thấy cuộc sống trong thôn rất tốt, so sánh với thành phố cũng không tệ lắm.
Lương thực trong thôn gần ngay trước mắt, trong kho của mình, còn có đầu ruộng, chỉ cần nhìn thấy hoa màu, thì sẽ có cảm giác an toàn.
Sở Thấm thở dài, nhớ lúc trước cô còn hâm mộ người ở thành phố có lương thực.
Sổ lương thực thật ra là vốn lương thực và dầu do chính phủ cấp phát, ngẫm lại nếu muốn mua lương thực nhất định phải mang theo hai sổ và phiếu gạo đến điểm quy định để mua.
Không chỉ có thể mua lương thực mua dầu, còn có thể mua thịt mua vải…, lúc ấy Sở Thấm nhìn sổ lương thực của Giang sư phụ, càng nhìn càng hâm mộ, hâm mộ đỏ cả mắt.
Công nhân sản nghiệp như Giang sư phụ, mỗi tháng được cấp khoảng 35 cân gạo! Thậm chí có nửa cân dầu lạc, dù sao cuộc sống dễ dàng hơn người nông thôn các cô rất nhiều.
Sở Thấm lắc đầu: “Cô cứ nghĩ như vậy đi, nhà cô tốt xấu gì cũng có ba người công nhân, nhà máy thép cũng không thiếu lương thực, so với những người khác tốt hơn rất nhiều, nghĩ như vậy sẽ thoải mái một chút.”