Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 458
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:53:38
Lượt xem: 7
Sở Thấm thì thầm vào bên tai đội trưởng Hàn, nói: “Đội trưởng, hình như người này tên là Hắc Tử, tôi vừa mới không cẩn thận liếc thấy bên cạnh anh ta có súng, sợ anh ta chó cùng rứt giậu b.ắ.n tôi nên tôi không dám động đến anh ta, luôn dùng lời nói dụ dỗ anh ta, đợi mọi người đến.”
Đội trưởng Hàn vô cùng ngạc nhiên, sợ tới mức vẻ mặt đều trắng toát, gật đầu nói: “Nên vậy, cô làm rất tốt.”
Bởi vì có súng, đội trưởng Hàn không dám sơ suất, vội vàng về nhà lấy súng.
Thế là, khi chân Hắc Tử đứng lên trên ngọn tre với đôi chân run rẩy, anh ta vừa ngẩng đầu, phát hiện bên trên miệng hố có thứ gì đó đang nhắm vào anh ta.
Là cái gì?
Ngọn đuốc dần dần tới gần, là súng.
Rốt cuộc Hắc Tử đã phản ứng lại, người trong thôn đã biết được anh ta có mang súng.
“Từ bỏ phản kháng, vẫn có thể giảm bớt tội.” Trong tay đội trưởng Hàn có súng, không hề sợ hãi chút nào, lạnh lùng nói.
Hắc Tử còn có thể làm sao, tức giận trong lòng, cắn chặt răng, cắn đến mức môi sắp chảy máu, dưới cái nhìn của mọi người, từ từ giơ hai tay lên.
Đội trưởng Hàn chờ đợi một lát, đợi sau khi tay anh ta tê mới đưa mắt với Thắng Lợi và Tiểu Đường ở bên cạnh, ra hiệu hai người lôi anh ta ra khỏi bẫy.
Về phần có bị trật khớp tay hay không, hoàn toàn không sao cả.
Hắc Tử đã ra rồi, đương nhiên cũng phải cầm s.ú.n.g của anh ta ra ngoài. Sở Thấm cầm dây thừng trong tay, khi mọi người đều dồn sự chú ý vào trên cây súng, cô không đợi người khác dặn dò, đã trói chặt người đang nằm trên mặt đất với thân dưới đau nhói.
Tiểu Đường và Thắng Lợi thấy vậy, cũng tới giúp cô.
Lúc Sở Thấm trói anh ta, hình như đã sờ trúng thứ gì, nhướn mày, tay khẽ động đậy.
Mở ra, cởi nút thắt ra, dùng ngón tay gắp ra, giấu ngay vào trong tay áo.
Bởi vì phải tuần tra, nên cô đã mặc áo tay dài rộng rãi.
Sờ thấy cảm giác quen thuộc, khóe miệng Sở Thấm không khỏi hơi nhếch lên. Nếu như muốn làm kẻ móc túi, đây chắc chắn là kẻ móc túi lợi hại nhất.
—
DTV
Bốn giờ sáng, toàn bộ sự việc mới coi như kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-458.html.]
Những người này đều bị trói và đưa đến sân đập lúa, dưới sự đồng tâm hiệp lực, cùng nhau tham gia của người trong thôn, toàn bộ sáu mươi sáu người đều bị bắt ra đây.
Đội trưởng Hàn ngồi trước sân đập lúa một cách uy nghiêm, một vòng xung quanh sân đập lúa đều được đốt đuốc, xung quanh là những người dân trong thôn đang đứng, vô cùng tức giận, giận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Nhưng chẳng phải là muốn ăn tươi nuốt sống sao?
“Xem những trái ngô kia… Các người cũng là nông dân mà, sao lại nỡ chà đạp chứ, chúng nó rõ ràng vẫn có thể lớn lên!”
Bà cụ Trương khóc, ngã trên mặt đất, đập đất khóc không thôi, khiến Sở Thấm nhịn không được mà nhìn bà ta hai lần.
Bà cụ này cũng coi như khóc đúng việc nói đúng chuyện rồi.
Bà ta mở đầu, những người khác cũng nháo nhào khiển trách.
“Không biết xấu hổ, Lượng Đông à, lúc đầu tôi còn từng đến nhà anh ăn tiệc rượu đầy tháng, thế mà anh lại dám làm ra chuyện này.”
“Không được, không thể thả bọn họ đi, chắc chắn phải báo cảnh sát, cho dù bên Đông Hồ nói thế nào cũng phải báo cảnh sát!”
“Thím Tần Hoa, thím và chú Trường Thành dứt khoát đừng băng bó cho bọn họ, tôi thấy Sở Thấm đ.â.m rất tốt, chỗ duy nhất không tốt là không thể nào đ.â.m vào trái tim của bọn chúng, đ.â.m c.h.ế.t mấy người bọn chúng!”
Người trong băng trộm: “…”
Không cần thiết, m.á.u của bọn họ đã tiếp tục chảy xuống, sắp thành người khô rồi.
“Lần này chúng ta thiệt hại lớn, phải bắt bọn họ đền tiền, bọn họ không có tiền, thì đi tìm bí thư của Đông Hồ.”
“Cầm đầu là Hắc Tử, ui, còn có s.ú.n.g nữa, anh như này là không những muốn lương thực của thôn chúng tôi, còn chuẩn bị lấy mạng của người trong thôn chúng tôi sao.”
Hoàng khờ khạo mạnh miệng: “Không! Anh Hắc Tử của tôi mang s.ú.n.g để tăng thêm can đảm.”
Đội trưởng Hàn nghe được đến đây, cuối cùng cũng nhướng mí mắt lên nhìn người đang nói hai lần.
Mà Hắc Tử lại nằm rạp trên mặt đất căn bản không thể nào đứng dậy, sau khi anh ta nghe được lời này của Hoàng khờ khạo, người sắp nổ tung luôn rồi.
Vốn dĩ kế hoạch của anh ta là khi công an đến thì thoái thác rằng cây s.ú.n.g này không phải của anh ta, dù sao người của thôn Cao Thụ cũng không thể coi là nhân chứng hoàn hảo, anh ta c.h.ế.t cũng không thừa nhận, cũng có thể có một cơ hội để sống sót.
Nhưng bị Hoàng khờ khạo nói như vậy…
Hắc Tử tức đến muốn hộc máu, đập mặt đất, suy sụp nói: “Tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.”