Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 550
Cập nhật lúc: 2024-10-28 23:11:28
Lượt xem: 8
Sở Thấm nhìn thấy chú Sở ngồi cười nói rôm rả trong đám đông, cô lắng tai nghe thì biết ông ấy đang kể cho mọi người nghe về công việc của mình ở nhà máy.
Sở Thấm không nghe tiếp mà nhanh chóng lướt qua, không bao lâu cô đã đi tới nhà bí thư chi bộ.
Điều làm cô bất ngờ là có rất nhiều người ở nhà bí thư chi bộ thôn.
Sở Thấm ngạc nhiên: "Đây là..."
Đội trưởng Hàn: "Là tôi gọi những người khác đến nghe."
Những người có mặt bao gồm kế toán của đại đội, đội trưởng của các tiểu đội, chủ nhiệm phụ nữ v.v...
Sở Thấm gật đầu: "Vâng."
Cô vốn cho rằng bản thân chỉ đóng vai trò đưa ra một số gợi ý, ai ngờ đội trưởng Hàn còn muốn cô thuyết phục những người khác.
Nhưng mà lần này Sở Thấm đã nghĩ sai, đội trưởng Hàn không vô dụng như vậy, ông ấy đã sắp xếp ổn thoả tất cả rồi. Sở dĩ ông ấy gọi Sở Thấm tới là vì muốn xem thử cô còn có ý kiến nào khác khiến có thể gây ấn tượng những người có mặt ở đây hay không.
Bí thư chi bộ thôn khá cởi mở, ông ấy lên tiếng trước: "Nếu đã quyết định trồng thì trồng nhiều một ít, tôi nghĩ nên trồng ít nhất hai mươi mẫu đất."
Sở Thấm: "..."
Hai mươi mẫu đất mà gọi là trồng nhiều?
Nếu đã làm thì làm cho lớn, trực tiếp nhân đôi diện tích lên trồng bốn mươi mẫu cho bước khởi đầu!
Bọn họ không cần lo nhà máy thép không mua hết, nếu nhà máy thép không tiêu thụ hết thì trên huyện vẫn còn nhà máy khác mà, cô không tin bán không hết rau.
Sở Thấm nghĩ vậy và cô cũng nói ra miệng.
Không hề bất ngờ khi đội trưởng Hàn bác bỏ đề nghị của Sở Thấm: "Bốn mươi mẫu quá nhiều, ngay cả hai mươi mẫu tôi cũng cảm thấy nhiều, theo tôi trồng mười lăm mẫu là được rồi."
Sở Thấm: "Trồng mười lăm mẫu rau không đủ cho người ta ăn trong vòng một tuần."
Đội trưởng Hàn: "Chẳng lẽ cô định bao thầu toàn bộ thức ăn của nhà máy hay sao, lẽ nào họ không mua rau của những thôn khác à?"
"Dù vậy cũng không thể chỉ trồng mười lăm mẫu, như vậy chẳng khác gì không trồng, không thì trồng ba mươi mẫu đi." Sở Thấm nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-550.html.]
Có lẽ phải đợi đến lúc kiếm được tiền, đội trưởng Hàn mới đồng ý tăng thêm diện tích đất trồng rau.
Kế toán Kim Tiến nói: "Tôi thấy Sở Thấm nói đúng, dù trồng ba mươi mẫu rau thì nhà máy vẫn tiêu thụ hết."
Một tiểu đội trưởng nói: "Lương thực là quan trọng nhất, nếu trồng ba mươi mẫu rau thì lượng lương thực của chúng ta sẽ bị giảm khá nhiều."
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người không ngừng tranh luận về việc trồng mười lăm mẫu hay ba mươi mẫu.
Sở Thấm dứt khoát bỏ qua đề tài này, cô nói: "Vì tiện vận chuyển, rau phải được trồng trên mảnh đất bằng phẳng, mà thôn chúng ta lại không có nhiều mảnh đất như vậy, cho nên chọn mảnh đất ở kế bên nhà bà Tiền là tốt nhất."
Mọi người sững sờ, không ngờ cô lại thay đổi đề tài này nhanh như vậy.
Sở Thấm nói tiếp: "Đội trưởng nói mười lăm mẫu, bí thư chi bộ nói hai mươi mẫu, chú Kim nói ba mươi mẫu, ban đầu tôi nói bốn mươi mẫu. Vậy đi, bây giờ chúng ta bỏ phiếu, hiện tại ở đây có tám người, chúng ta chỉ bỏ phiếu cho bốn con số này thôi."
"Cứ tranh luận mãi nhiều vậy chỉ tổ lãng phí thời gian, mau mau quyết định số lượng đất trồng rau rồi nhanh chóng đi bàn chuyện giá cả với nhà máy. Đồng thời chúng ta cũng bàn về việc nuôi vài con lợn, tôi nghĩ lợn còn dễ bán hơn so với rau. Nếu nuôi nhiều lợn có phải nên dành ra vài mảnh đất hoặc khai hoang vài mảnh đất ở sườn núi để trồng thức ăn cho lợn hay không?"
"À phải, còn có gà nữa, chúng ta có thể nuôi vài trăm đến một ngàn con cũng được, gà còn dễ nuôi hơn lợn, nhưng phải quan tâm đến vấn đề dịch bệnh."
DTV
Nói đến đây, Sở Thấm tạm ngừng vài giây.
Cô chợt nhận ra trong nhà của cô còn rất nhiều vôi sống, thỉnh thoảng cô cũng rút thăm được vôi, lẽ nào hệ thống muốn cô lấy vôi sống ra khử trùng cho chuồng lợn và chuồng gà?
Nếu thế thì lại có vấn đề mới xuất hiện, khử trùng chuồng trại là việc chung của thôn, không liên quan gì đến việc riêng của cô mới phải, vậy thì có lẽ không phải vì vấn đề này mà thỉnh thoảng hệ thống lại cho cô rút thăm trúng vôi sống.
Sở Thấm hăng hái nói: "Như vậy chúng ta có thể bán trứng, gà đẻ trứng, trứng lại nở ra gà, gà nuôi lớn thì bán thịt. Chậc, vậy thì chúng ta sẽ thu được rất nhiều tiền, thu nhập mỗi năm chắc phải lên tới con số hàng chục nghìn. Tôi nghĩ ít nhất cũng hơn mười nghìn, đến lúc đó, không tới hai năm là mỗi hộ trong thời đều có thể ở nhà mới rồi."
"..."
Cô vừa nói xong, cả căn phòng đều trở nên im ắng.
Cơn gió đêm mang theo sự oi bức thổi vào nhà, sau khi đảo quanh một vòng thì từ từ lui ra ngoài.
Bầu không khí yên tĩnh kéo dài khoảng năm sáu giây, sau đó đội trưởng Hàn mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Khụ khụ."
Đội trưởng Hàn thường xuyên bị oanh tạc bởi những suy nghĩ bất ngờ của Sở Thấm nên ngay lúc này, ông ấy là người đầu tiên phản ứng lại.
"Tôi cảm thấy lời Sở Thấm nói rất có lý."