Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 591
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:23:05
Lượt xem: 8
Thật ra Trương Phi Yến không nhắc tới thì chắc là không có, hoặc có thể là vẫn có, nhưng không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, chưa đủ để Trương Phi Yến nhớ kỹ.
Chỉ là quỹ đạo vận mệnh đã thay đổi ở phân đoạn nào đó một cách khó hiểu từ sau khi cô gia nhập, cô có thể nhận ra điều này khi nhìn ánh mắt vừa phức tạp vừa vui mừng, hoặc thậm chí là sợ hãi khủng hoảng của Trương Phi Yến khi nhìn cô.
DTV
Bởi vậy nên Sở Thấm không biết chắc có động vật nào xuống núi hay không.
Nếu đổi lại là kiếp trước, vào thời tiết này, thứ Sở Thấm muốn phòng bị nhất không phải là người mà là động vật hoang dã.
Sáng sớm, hôm nay là giao thừa.
Sở Thấm ngủ cũng không yên giấc, âm thanh ồn ào của trận tuyết khiến cô lo âu, cô sợ nóc nhà sẽ không chịu nổi sức nặng của lượng tuyết lớn rồi sụp xuống, chôn vùi cô bên trong.
Vậy nên hôm nay Sở Thấm dậy từ sớm, vội vã dọn sạch tuyết trên mái nhà.
Khoảnh khắc mở cửa nhà chính, mắt Sở Thấm trợn tròn, không dám tin.
“Đúng là bão tuyết!” Cô nói.
Tuyết dày đến mức nào? Dày đến nỗi Sở Thấm muốn ra sân phải nhấc chân lên một chút mới đi được.
Sở Thấm từng trải qua trận tuyết còn dày nặng hơn thế này rất nhiều, vậy nên cô chỉ tặc lưỡi rồi thầm mắng ông trời còn định làm trò quỷ gì nữa.
Mà mấy người trong thôn lại sợ hãi vô cùng, họ cảm thấy khoảng thời gian này đi ngủ cũng phải mắt nhắm mắt mở, đồng thời đặt cảnh giác lên mức cao nhất, sợ chỉ cần lơ là một chút sẽ bị nóc nhà đè chết.
Hoặc là bị đóng băng đến chết, hay bị nhốt đến đói chết.
Hôm nay đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn vẫn đi tuần tra, họ đến từng nhà thông báo mọi người nhớ chú ý giữ an toàn.
Khi thông báo đến nhà Sở Thấm, cô đã dọn sạch tuyết trên mái nhà, thậm chí còn quét sạch tuyết trong sân.
Đội trưởng Hàn cảm thán: “Sở Thấm à, cô bớt lo lắng đi.”
Sở Thấm trả lời thành thật: “Hết cách rồi, tôi sợ chết!”
Cô may mắn có được mạng sống này, vậy nên cô rất trân trọng nó, không phải cô chỉ đang nói mồm, cô sợ c.h.ế.t thật.
Đội trưởng Hàn cứng miệng: “Ừm, đôi khi sợ c.h.ế.t cũng có những ý nghĩa khác, nó có thể khiến con người ta cẩn thận hơn, nhưng trong thôn chúng ta có rất nhiều người không sợ chết, lá gan còn to hơn cô.”
Sở Thấm nghiêm túc từ chối: “Đội trưởng, ông đừng so sánh tôi với đám người chú Hoàng làm gì, tôi cảm thấy ông đang sỉ nhục tôi.”
Đem so cô với cái kẻ lười như heo, cô không vui chút nào.
Đội trưởng Hàn nhận ra bây giờ Sở Thấm thật sự có sức mạnh bóp cổ người không cần đền mạng, chỉ biết bất lực: “Được rồi, trong thôn này chẳng ai chăm chỉ bằng cô đâu.”
Sở Thấm thẳng thắn gật đầu, cô đồng ý với điều này.
Đội trưởng Hàn cảm thấy ê răng, không muốn ở lại lâu nữa, trước khi đi còn nói: “Chú thím cô nhờ tôi chuyển lời, bảo khoảng thời gian này cô hãy ngoan ngoãn ở yên trong nhà, chú ý động tĩnh sau núi, sửa lại những cái bẫy cô đã đào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-591.html.]
Dứt lời, đội trưởng Hàn rời đi.
Sở Thấm cau mày, mãi sau cô mới hiểu.
Thím Sở sợ có động vật hoang dã xuống núi.
Nếu động vật hoang dã trong khu vực này xuống núi thì nhà cô sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên.
Sau đó mới tới nhà họ Hoàng, nhà họ Hoàng gặp tai ương thứ hai.
Dù sao cũng cách một dòng sông, cô ở sông bên này, những người khác ở sông bên kia.
Nguyên nhân khiến mọi người trong thôn chuyển nhà với quy mô lớn là vì sợ mùa đông động vật hoang dã xuống nùi đả thương người, mà bây giờ chỉ có mình Sở Thấm ở đây, tất nhiên phải lo lắng.
Nhưng Sở Thấm lại không lo lắng như vậy.
Dù sao thì cô cũng đặt bẫy xung quanh nhà rồi, chỉ cần dám đặt chân lên địa bàn của cô, chúng sẽ trở thành đồ ăn của cô.
Vì tuyết rơi dày đặc, nhiều gia đình có ít lương thực, vậy nên giao thừa năm nay mọi người không có tâm trạng làm ăn.
Nhưng Sở Thấm thì không.
Nhà cô có nhiều lương thực, không khí trong nhà ấm như mùa xuân, cô còn cảm thấy nhàm chán, chỉ ăn và ăn.
Hôm kia xay đậu phụ.
Hôm trước nấu món ngỗng hun khói.
Hôm qua thì làm bánh dày.
Cách đây một thời gian, Sở Thấm từng làm một ít thịt viên, vài cái bánh bao sủi cảo và các loại bánh rau dưa.
Dù sao thì cô làm suốt ngày, Tiểu Bạch rất thích dính cô, ngay cả lúc ngủ cũng phải kéo cái ổ chó tới mép giường ngủ gần cô.
Vì thế cơm tất niên năm nay Sở Thấm không làm lẩu, cô nấu sáu món, bày lên bàn cúng bài rồi mới bắt đầu ăn.
Bây giờ cũng không ai tới, Sở Thấm không chỉ khấn cha mẹ nguyên chủ, cô cũng bái lạy dập đầu với nguyên chủ.
Bái xong, Sở Thấm bắt đầu ăn cơm tất niên.
Đậu phụ hầm cá, ngỗng cay hun khói, mì thịt, giá đỗ xào, rau xào, chân vịt và cả canh thịt dê củ cải.
Đây là bữa cơm tất niên thứ năm từ lúc cô xuyên không.
Qua đêm nay là bước vào năm 1961.
Thời gian như dây cót, giống dòng nước chảy không ngừng dưới lớp băng giá rét của trời đông trong con sông nhỏ kia.
Cuối cùng một năm khó khăn cũng trôi qua.