Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 601
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:23:21
Lượt xem: 11
Nhưng Sở Thấm lại nói: “Cháu đã từng giúp anh ta một số việc, giờ cháu nhờ anh ta giúp cháu đưa Sở Hồng nhà thím Sở vào xưởng máy móc học tập, anh ta đồng ý rồi.”
Ồ, thì ra là vậy.
Thế thì không sao, bởi vì trường học mới khai giảng gần đây.
Cậu út Dương suy tư: “Trường học ở xưởng máy móc tốt lắm à?”
Sở Thấm nói thầm: “Rất tốt, rất nhiều giáo viên tốt nghiệp đại học và tốt nghiệp chuyên khoa sư phạm! Cậu út, đợi đến lúc Đại Bảo đến tuổi, cậu nhớ cố gắng đưa thằng bé vào đó học đấy.”
Cậu út Dương ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu.
Cậu út Dương nói: “Nếu vậy thì tất nhiên phải tìm cách đưa thằng bé vào, không chỉ có chị lớn, mà cả Kim Kim với Kim Ngọc nữa.”
Thật ra cậu út Dương là một trong số ít những người dân quê có tư tưởng cởi mở hơn chút, ông ấy coi trọng việc học tập của con cái hơn tất cả các bậc phụ huynh khác trong thôn.
Cậu út Dương nói: “Chuyện này cậu sẽ nghĩ cách, cháu… Đừng có lợi dụng mối quan hệ này quá đà.”
Cậu út Dương sợ cô cháu gái ngoại lại đi tìm người ta nhờ giúp chuyện này, nhỡ chẳng may làm phiền tới người ta thì sao? Dù gì người ta cũng là phó xưởng.
Sở Thấm khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ nếu có cơ hội cô phải thử.
Chuyện này được cho qua như vậy.
Cậu út Dương tới Lạc Thuỷ đưa cho dì cả Dương số lương thực mà ông ấy tìm được và bánh gạo chiên, bánh cuốn của Sở Thấm.
Dì cả Dương kéo tay ông ấy: “Nhà Sở Thấm có nhiều đồ ăn đến nỗi chị nóng ruột thay, sao ngày nào cũng ăn như vậy, chị nhìn mà sợ đấy?”
Cậu út Dương ôm Kim Ngọc, mở miệng nói đùa: “Ai nha, chị cả, chị đừng nghĩ nhiều làm gì. Sở Thấm có suy nghĩ và rất có năng lực, con bé nhận biết được vấn đề mà. Ai đói chứ riêng Sở Thấm không đói được đâu, nếu em đoán không sai thì…”
“Đoán sai gì?”
Cậu út Dương nhìn ra ngoài cửa, hạ thấp giọng nói: “E là kho lúa nhà Sở Thấm vẫn còn đầy, nếu không con bé đâu dám ăn uống tuỳ tiện như vậy.”
Ông ấy dựa vào cái gì mà đoán như vậy?
Từ việc Sở Thấm không hề chủ động yêu cầu đổi trứng gà lấy lương thực.
Ôi trời, Sở Thấm còn không chủ động xin đồ ăn, điều này chứng tỏ lương thực trong nhà cô đang chất chồng chất đống.
Có c.h.ế.t Sở Thấm cũng không ngờ tấm áo choàng che giấu số lương thực của mình đã bị cậu út Dương đoán trúng và lột xuống, hoá ra những người cẩn thận thật sự có thể nhìn ra được nhà cô còn bao nhiêu lương thực dựa trên cách hành xử thường ngày của cô.
Bấy giờ dì cả Dương mới yên tâm.
Dì cả Dương cười nói: “Anh họ của con bé ở bên kia gửi thư tới, nói Sở Thấm gửi rất nhiều đồ qua, vậy nên chị mới biết.”
Cậu út Dương: “Chị đừng lo cho Sở Thấm làm gì, giờ đầu óc con bé chỉ nghĩ đến việc xây nhà thôi, vấn đề lương thực đã được giải quyết từ lâu rồi.”
Dì cả Dương ngạc nhiên: “Xây nhà ư? Con bé còn muốn xây gì nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-601.html.]
Cậu út Dương đáp: “Xây nhà ngói, bây giờ Sở Thấm đang cố gắng tìm ngói, đợi đến lúc thích hợp mới bắt đầu xây.”
DTV
Dì cả Dương lại nghĩ đến Kỷ Cánh Diêu.
Nếu hai đứa trẻ này mà thành đôi thì còn gì tuyệt hơn nữa.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì… Sống trong phòng xép nhỏ ở xưởng máy móc sao tốt hơn việc ở trong nhà sân vườn rộng.
Sở Thấm có khả năng tự làm được, dù có ở bên nhau cũng không thể khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Vậy nên dì cả Dương gật đầu nói: “Đợi lúc nào có thời gian rảnh chị sẽ tới lò gạch Lạc Thuỷ xem thử.”
Cậu út Dương ở lại không bao lâu cũng về nhà.
Lúc này, Sở Thấm đã có mặt tại xưởng máy móc.
Người đang nói chuyện với bọn họ chính là chủ nhiệm bộ phận hậu cần, không chỉ có đội trưởng Hàn tới, ngay cả Dương Binh ở thôn Tịnh Thuỷ bên cạnh cũng có mặt.
Sở Thấm ngồi bên cạnh với Tiểu Đường, cùng xem hai bên giằng co nhau.
Nếu không phải không đúng lúc không đúng dịp, Sở Thấm thật sự muốn lôi hạt dưa ra cắn.
Sở Thấm chọc chọc Tiểu Đường, ý bảo cậu ấy nhìn đội trưởng Hàn.
Tiểu Đường và Sở Thấm rất hợp ý, cậu ấy hiểu ý Sở Thấm, rõ ràng là đội trưởng Hàn yếu thế hơn.
Chủ nhiệm là người chuyên nghiệp, với chủ nhiệm, mấy tình huống này quá nhỏ bé. Bốn người đội trưởng Hàn khó địch lại một cái miệng của chủ nhiệm, chậc chậc, nói không nổi người ta.
Chủ nhiệm bộ phận hậu cần: “Chúng tôi không quan tâm chất lượng tốt hay xấu, tốt hay xấu là do giá cả quyết định. Tất nhiên, nếu chất lượng thật sự tệ thì chúng ta có thể thay bằng món chất lượng tốt hơn.”
Đội trưởng Hàn vội nói: “Không cần phải như vậy, ai biết ông trời sẽ cho chúng ta cái gì? Lỡ như chúng tôi trồng xong các người không chịu thu thì sao?”
Chủ nhiệm thở dài: “Vậy thì bên các ông nên kiểm soát chất lượng.”
Sở Thấm nhủ thầm: Đội trưởng Hàn, ông đang bị bẫy đấy, không ở chỗ này thì vẫn còn chỗ khác.
Ông suy xét nhiều như vậy làm gì, thật ra ông không cần phải lo về việc bán thứ này, đến lúc đó ông không bán được thì có thể mang đến cửa chính quyền huyện, bếp sau của chính quyền sẽ giải quyết cho ông thôi.
Có khó khăn thọc lên trên ư?
Dù sao thì đội sản xuất đang gặp khó khăn, tôi không tìm đến bạn để xin tài trợ ngân sách, mà để tìm nguồn tiêu thụ.
Thị trấn lớn như vậy, thật sự không cần lo đến chuyện không bán được hàng.
Sở Thấm cảm thấy suy nghĩ của mình có hơi vô liêm sỉ nên quyết định xem xét lại, không thể dạy hư những người chất phác này được.
Sở Thấm sờ hạt dưa trong túi.
A… Thèm quá đi mất.