Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 637

Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:38:34
Lượt xem: 6

Lại có người nói: "Theo tôi thì nên xây ở chân núi đầu thôn, như vậy đến lúc đó có thể chặt cây bên cạnh núi để nung."

"Sao lại không chú ý như vậy, ông không sợ gạch bị người khác ăn trộm sao."

Sở Thấm lại gật đầu, đúng.

Một hai viên gạch không tính là quý, nhưng một trăm, hai trăm viên thì được tính.

Xây ở đầu thôn, giống như dùng bánh bao thịt để mồi chó, phải chuẩn bị có tổn thất.

"Vậy xây ở trang trại gà." Kế toán Kim bỗng nói: "Bên đó cũng tiện chặt cây, đến lúc đó nung cũng tiện."

Sở Thấm suýt lắc đầu, nếu xây ở trại gà thì việc vận chuyển bùn đất và vật liệu quá khó khăn.

Cô cẩn thận nghĩ lại, còn không bằng xây ở chân núi đối diện nhà cô, nơi đó có một mảnh đất trống, giao thông cũng tiện, không cần qua sông qua ruộng, hơn nữa gần đó còn không có ai, cũng không sợ khói ảnh hưởng đến người ta.

Trong thôn không chỉ có một mình cô là người thông minh, cuối cùng khoảng mười phút sau cũng có người nhắc tới nơi này.

Đám người nói nhao nhao ồn ào dần im lặng, họ cũng đang cân nhắc nơi này có được không.

Đội trưởng Hàn suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu vẫn chưa quyết được, vậy chúng ta chọn sẵn ba địa điểm này, cụ thể chọn nơi nào thì rồi nói sau."

Ngay sau đó là nói về việc sắp xếp người ở lò gạch như thế nào, trong thôn có đất sét hay không, nếu có thì có đủ hay không, nếu không đủ thì mua ở đâu.

Đó đều là vấn đề lớn cần phải giải quyết.

Sở Thấm nghe toàn bộ, cô cũng không lên tiếng, chỉ thường dơ tay biểu quyết.

Hai tiếng sau, cuộc họp mới kết thúc.

Địa điểm xây lò gạch về cơ bản đã được xác định, lò gạch cần bao nhiêu công nhân cũng được xác định. Cũng xác định được nơi nào trong thôn có đất sét, chỉ không biết có đủ đất sét hay không.

"Có đủ hay không, bây giờ xem là biết!" Lão Trương hét to: "Người trong thôn chúng ta nung bát đều đi đào ở hố đất sét, nếu không đủ..."

"Này, im miệng!" Bí thư chi bộ thôn nhíu mày nói.

Thảo nào Trương lão đại không có nhân duyên tốt với thôn, với tốc độ vừa há miệng đã đắc tội người khác của ông ta, nếu nhân duyên tốt mới là gặp quỷ.

DTV

Trương lão đại tức giận im miệng.

Sở Thấm được Trương lão đại nhắc nhở, lúc này cô mới nhớ ra quả thật trong thôn có hố đất sét.

"Mọi người nói hố đất sét không phải là cái hố đất sét ở trên núi nhỏ ở cổng thôn đó chứ?" Cô nghiêng đầu tò mò hỏi Trương Phi Yến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-637.html.]

Trương Phi Yến gật đầu: "Cô không biết thôi, thật ra trên núi vẫn còn."

Số lượng rất nhiều.

Chỉ là trong thôn tạm thời chưa có ai phát hiện ra.

Đời trước cũng phải hai ba năm sau mới có người phát hiện, lúc ấy trong thôn có mấy nhà lục tục xây nhà, vì thế bọn họ đi trộm gỗ trở về để tự nung.

Thế nhưng không nung thành công, còn bị người khác tố cáo, suýt nữa thì bị đưa đến thị trấn xử lý.

Việc này cứ được quyết định như vậy.

Giao thừa đến.

Nhà Sở Thấm chuẩn bị đầy đủ đồ Tết, mặc dù số lượng nhỏ nhưng lại đa dạng.

Có thím Sở và mọi người trao đổi đồ Tết với Sở Thấm, khiến cô bớt khá nhiều phiền phức.

Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy thì đi thắp hương cho tổ tiên.

Thật ra chỉ là cúi chào bức ảnh để trên bàn ở phòng khách, bức ảnh là hình cha mẹ nguyên chủ. Cô còn lén viết tên, ngày sinh, địa chỉ nhà của nguyên chủ để lên trên, sau đó thắp hương, đốt tiền, rồi quỳ xuống đất lạy bọn họ.

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, đây không chỉ là một phẩm chất tốt mà còn là một đạo lý.

Không có nguyên chủ, sẽ không có Sở Thấm cô.

Sở Thấm thắp hương xong thì ăn cơm, cô ăn bánh gạo hấp.

Bánh gạo được cắt thành những miếng dài bằng ngón tay để vào trong nồi rang, rang khi nào thơm thì bỏ rau xanh và nấm vào, cho thêm một ít rượu táo, thử gia vị trước khi vớt ra nồi, cho vào nước sôi, đun đến khi bánh gạo chín mềm. Cuối cùng cho thịt nạc đã ướp sẵn vào nồi luộc, chờ thịt đổi màu thì có thể vớt ra.

Nếu muốn ăn canh thì có thể đập hai quả trứng gà, nước trong nồi sôi ùng ục, đổ nước sôi vào hai quả trứng gà, không đến ba giây trứng gà đã chín, làm món canh có thêm vị trứng.

Bánh gạo hấp là món ăn yêu thích dạo này của Sở Thấm, có thịt, có trứng, có rau xanh, mùi vị lại vô cùng ngon. Đặc biệt vào mùa đông giá rét này, mỗi sáng sớm ăn ba bát bánh gạo hấp, cơ thể cô vô cùng ấm áp, cả buổi sáng cũng không cảm thấy lạnh.

Ăn sáng xong, Sở Thấm đi mua câu đối.

Bởi vì là Tết, nên người trong thôn lại bắt đầu dán câu đối trước cửa.

Hầu hết số câu đối đều là bí thư chi bộ thôn hỗ trợ viết, có thể nói trong đầu ông ấy có hàng trăm câu đối, hơn nữa ông ấy viết bút lông không tồi, cho nên ông ấy được xem là nhân tài viết câu đối nổi tiếng ở cả mấy vùng lân cận.

Có người viết chữ đẹp hơn ông ấy, nhưng lại không nhớ nhiều câu đối như ông ấy.

Có người nhớ nhiều câu đối hơn ông ấy, nhưng lại không viết đẹp bằng ông ấy.

Bốn cặp câu đối trong nhà Sở Thấm cũng là do bí thư chi bộ thôn viết, Sở Thấm dán ở cửa cổng, ở phòng khách, ở cửa phòng ngủ và ở cửa phòng bếp.

Loading...