Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 671
Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:40:02
Lượt xem: 5
Hễ là các công xã lớn một chút thì đều có xưởng ép dầu của riêng mình, tất nhiên công xã Lạc Thủy cũng có.
Điều làm cô không ngờ tới đó là địa phương tốt như vậy mà Kim Kim cũng được vào, xem như sau này có đường tốt để đi.
Đừng cảm thấy công tác tại xưởng ép dầu sẽ mệt, có mệt đi chăng nữa thì có mệt bằng làm ruộng không?
DTV
Hơn nữa thu nhập ngoài luồng ở nơi này cũng có rất nhiều, cũng không phải nói người ở nơi này trộm tham một chút, mà là bản thân việc ép dầu đã tồn tại việc hao tổn.
Ví dụ như nói đến quá trình ép dầu, dầu còn đọng lại ở trong máng gỗ. Góp ít thành nhiều, số lượng dầu tích lũy được sẽ không ít.
Còn có một việc nữa là lương thực được mang tới để ép thành dầu.
Lương thực ép dầu khẳng định phải chọn lựa thật tốt, từng hạt phải no đủ. Vậy hạt lép thì sao? Nhân viên làm việc trong xưởng ép dầu sẽ lấy ra.
Cho dù người không ăn được nhưng có thể mang về nhà cho gà ăn.
Điều cuối cùng đó là các loại bã đậu hay bã đậu phộng mà Kim Kim mới vừa đề cập tới.
Một khối bã đậu hay bã đậu phộng lớn như vậy không có cách để giữ lại cho bản thân nên để cho súc vật ăn, nhưng các mảnh vụn rơi rớt thì lại có thể.
Cái này cũng giống như gạo tấm vậy, bên trong xưởng xay xát gạo không thiếu gạo tấm, điều này không phải do nhân viên làm việc người ta cố ý ăn chặn mà đây là hao tổn.
Nhưng điều làm Sở Thấm tò mò là: "Đợi đã, sao em biết chị cần bã đậu và bã đậu phộng vậy?"
Cô nghi hoặc nhìn Kim Kim.
Kim Kim: "Cậu út nói đấy."
Sở Thấm: "...Miệng của cậu út ghê gớm thật. Chỉ là chị không cần, chị dùng bã đậu do công xã của chúng ta cung cấp là được, không cần tốn tiền để mua."
Kim Kim lắc đầu: "Đồ cho heo ăn thì nhất định công xã sẽ cung cấp, nhưng em không nói tới mấy con heo, không phải nhà chị còn rất nhiều gà hay sao?"
Sở Thấm hơi ngạc nhiên: "Em còn biết nhà chị có gà nhiều nữa cơ à. Được được, vậy em giúp chị để dành một ít bã đậu này nọ đi, sau này chị rãnh thì sẽ đến tìm em để lấy."
Nói xong thì vỗ vào bả vai của cậu bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-671.html.]
Cô vỗ xong thì lại nhíu mày, sao cô lại cảm thấy Kim Kim không cao lên vậy, trước mắt xem xét còn có chút lùn.
Nhưng trẻ con cũng có lòng tự trọng, nên cô vẫn chưa nói.
Chờ đến khi Kim Kim ra khỏi phòng bếp, Sở Thấm mới trộm hỏi dì Dương, dì Dương mỉm cười: "Bé trai mà, sẽ cao chậm. Nhìn Kim Ngọc thì thấy dã trổ mã rồi, dì suy nghĩ khi con bé bắt đầu lớn sẽ làm một ít bột Điền Thất mà con bé muốn cho con bé ăn."
Sở Thấm tò mò: "Bột Điền Thất? Ăn có tác dụng gì?"
"Có thể phát triển cao!"
Nói xong, dì Dương mở nắp nồi ra, ném củ cải vào nồi để nấu.
Trong nồi đang hầm thịt dê, lúc này lại thả củ cải vào, sau đó bà ấy lại dùng cái sạn đảo vài cái, cuối cùng thì cùng múc thịt dê củ cải và cả nước canh vào trong nồi đất, rồi đặt nồi đất lên bếp chậm rãi hầm.
Sở Thấm không hiểu: "Điền Thất có công hiệu tăng chiều cao sao?"
Theo như cô biết thì không có.
Dì Dương lại nói: "Tất nhiên là có! Dì cố ý trộm tìm người mua Điền Thất đấy, là loại Điền Thất không rỗng ruột mới có dược hiệu tốt, chờ Kim Ngọc có dấu hiệu thì sẽ cho con bé ăn."
Sở Thấm suy nghĩ rồi nói: "Cháu nghĩ việc tăng chiều cao này vẫn là nên ăn trứng gà, cậu út nói việc buôn bán trứng gà mấy ngày nay cũng không bán được, không biết sang năm có bán được không, cho nên trứng gà trong nhà còn khá nhiều, sau này cháu mang trứng gà đến đây nhiều hơn, về phần bột Điền Thất cũng đừng..."
Cô còn chưa nói xong, dì Dương sửng sốt một lát rồi phản ứng lại đây, bà ấy vội kề sát vào rồi thấp giọng hỏi: "Không bán được trứng gà sao?"
"Vâng." Sở Thấm gật đầu.
Dì Dương thở hắt ra, vẻ mặt nhẹ nhàng hẳn đi, cười nói: "Cháu với cậu út của cháu muốn làm muốn làm mấy thứ này khiến cho dì cả ngày đều lo lắng đề phòng, không bán được là tốt nhất, trong khoảng thời gian này rất nhiều việc lộn xộn, dì nhìn cũng thấy lo lắng."
Sở Thấm nhún vai: "Không bán là không bán, nhưng gà vẫn cứ đẻ trứng, hiện tại trong nhà của cháu trứng có rất nhiều, cái rổ lúc nãy cháu xách tới đặt trên bàn cũng chứa hơn nữa rổ, khi nào dì ra ngoài ngồi xe lửa có thể nấu chín mang theo trên đường để ăn."
Dì Dương thở dài: "Cũng đúng. Gà mà, nếu g.i.ế.c thì cũng tiếc."
Việc này cứ thế mà giằng co qua lại.
Sở Thấm không có nói nhiều, tốc độ của đôi tay dần dần nhanh hơn, hơn một giờ trôi qua, vài món ăn đã được hoàn thành.