Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 678: Ngoại truyện hôn nhân 1
Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:40:13
Lượt xem: 9
Ngoại truyện hôn nhân 1
Năm ấy cô hai mươi chín tuổi, bước vào cuộc sống hôn nhân cùng Kỷ Cánh Diêu.
Hôm đi đăng ký kết hôn là một ngày cuối xuân đầu hè, hoa đào trong thôn đã rụng đi, hoa đào trên núi vẫn còn nở rộ.
Bọn họ phải mất một thời gian rất dài để xác định quan hệ giữa hai người, nhưng khoản thời gian từ khi xác định quan hệ đến lúc đăng ký kết hôn thì chỉ cần mấy tháng.
Đối với Sở Thấm thì như vậy là nhanh vô cùng, nhưng hiện nay cũng có khối người quen biết nhau hai ba tháng đã kết hôn rồi.
Hai người phải lên thị xã để lấy giấy chứng nhận kết hôn, trước đó thì phải đến tiệm chụp hình chụp mấy tấm, sau đó mới đi lấy giấy.
Sở Thấm thắc mắc: "Đăng ký kết hôn cũng cần hình sao?"
Nhưng dù có cần thì cũng không kịp, hình chụp xong phải đợi một tuần sau mới tráng ra được mà.
Từ sáng sớm hôm nay thức dậy, nụ cười chưa bao giờ biến mất trên mặt Kỷ Cánh Diêu, anh lắc đầu: "Không cần, nhưng hiếm khi chúng ta ăn mặc trang trọng như hôm nay, không chụp mấy tấm hình thì tiếc lắm."
Được rồi, dù gì cũng là lần đầu cô kết hôn, còn rất lạ lẫm với mọi thứ, cô cũng không ngại để Kỷ Cánh Diêu dẫn mình đi dạo khắp nơi trong thị xã.
Hai người chụp hình xong, mấy phút sau đi đăng ký kết hôn.
Ở thời đại này, giấy hôn thú rất đơn sơ. Nhưng đặc biệt ý nghĩa ở chỗ, mặt sau giấy hôn thú nhận được sẽ có những dấu mộc để nhận hàng hóa cung ứng.
Nghĩa là sao?
Nghĩa là khi đi nhận giấy hôn thú, người ta cũng sẽ lãnh được một ít hàng hóa hoặc là tem phiếu.
Kỷ Cánh Diêu lật qua lật lại ngắm nghía tờ giấy hôn thú trong tay mãi, nụ cười càng rực rỡ. Thật lâu sau, anh mới lên tiếng: "Anh nhớ trên giấy hôn thú của bạn anh có đến tận bốn dấu mộc, chúng ta thì chỉ có hai cái. Nhưng mà do giấy chứng nhận của cậu ta được làm ở thành phố lớn, nhiều dấu mộc cũng bình thường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-678-ngoai-truyen-hon-nhan-1.html.]
Sở Thấm thì rất vui vẻ nhìn hai tấm vé: "Không có sao, nhận được hai cái này cũng không tệ."
Cô vui vẻ nói tiếp: "Một cái là phiếu vải, một cái để đổi đồ ở cửa hàng bách hóa! Phiếu vải thì nhà chúng ta không thiếu, tháng nào anh cũng được phát, mấy tháng là có thể may quần áo cho anh. Nhưng phiếu đồ cửa hàng bách hóa thì chúng ta cần đó, cái này lại còn đổi được bình thủy nữa."
Bình thủy ở nhà làm bằng tre, Sở Thấm dùng đã lâu, hiện giờ giữ ấm không tốt lắm.
Nhà Kỷ Cánh Diêu cũng có một cái bình thủy, nhưng mấy đồ này thì có nhiều cũng tốt, càng đừng nói tới chuyện bây giờ bình thủy ở cửa hàng bách hóa bán đều làm bằng sắt.
Nghĩ tới đây, cô liền hào hứng kéo Kỷ Cánh Diêu chạy tới cửa hàng bách hóa. Đến cửa, nhìn chữ trên bảng hiệu, Sở Thấm không khỏi cảm khái: "Huyện chúng ta thật sự càng ngày càng tốt, giờ có cả cửa hàng bách hóa."
Đây là cửa tiệm mới mở đầu năm nay, bởi vì huyện Tân Minh mới sáp nhập thêm thị xã nhỏ cùng hai công xã công xã bên cạnh, cho nên địa bàn huyện Tân Minh được mở rộng rất nhiều, đã có những dấu hiệu đầu tiên của việc biến thành một thành phố.
Xã cung ứng trong thị xã không đủ dùng, Sở Thấm còn tưởng rằng họ sẽ mở hai xã cung ứng mới, ai mà ngờ được lại mở hẳn một cửa hàng bách hóa.
Hai người đi vào, vui vẻ thích thú dạo quanh một vòng, sau đó mang một cây vải bông màu đỏ cùng một chiếc bình thủy ra ngoài.
Sở Thấm chưa thỏa mãn, trước khi ra cửa còn nhìn một chiếc máy may, nói: "Nếu chúng ta có cái này thì tốt quá, về sau có may hay khâu quần áo gì cũng tiện lợi hẳn."
Kỷ Cánh Diêu rất thích nghe cô nói "Chúng ta", anh vội bày tỏ: "Nhất định sẽ có, bữa nào anh sẽ hỏi thử xem có ai có phiếu đổi máy may không."
Người khác nói câu này Sở Thấm sẽ không tin lắm, nhưng Kỷ Cánh Diêu đã nói thì Sở Thấm rất tin tưởng.
Chỉ có điều là phiếu đổi máy may còn khó lấy hơn so với phiếu xe đạp.
Tại sao? Bởi vì trong tỉnh đã có một nhà máy xe đạp, nhưng lại không có nhà máy làm máy may.
DTV
Muốn mua được hai món đồ này thì sẽ phải đến Cục kinh doanh để phê duyệt, phê chuẩn chính là "Phiếu" của bọn họ, không có một chút giao thiệp thì rất khó để được duyệt.
Sở Thấm cũng không gấp, cô nói: "Không sao, chúng ta tạm thời không thiếu quần áo."
Quả thật không thiếu, sau khi Kỷ Cánh Diêu từ từ dời đồ dùng hàng ngày sang nhà Sở Thấm, căn nhà vốn cũng khá lớn của cô lại bị các loại đồ lấp đầy.