Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:47:03
Lượt xem: 20
Xe lừa chạy rất nhanh, chờ đến Đông Hồ, sau khi tất cả mọi người xuống xe thì Sở Thấm mới phát hiện ra Trương Phi Yến cũng ở trên xe.
Sở Thấm có chút nghi hoặc, thím Trương cũng không có ở đây mà.
Nhìn sắc trời, thời gian còn sớm nên cô cũng không vội đi Lạc Thủy, mà đi theo Trương Phi Yến từ xa xa.
Cũng hết cách, tương lai tràn ngập sự không chắc chắn, chỉ có thể nhìn thấy một hai từ chỗ Trương Phi Yến.
Có lẽ khi Trương Phi Yến đến xã, hoàn toàn không cảnh giác như lúc lên núi. Cô ấy đi lại trên đường cái, sau đó xuyên qua hai cái hẻm nhỏ, đi tới một chỗ rất yên tĩnh.
Đến nơi này cô ấy mới bắt đầu nhìn xem phía sau có người đi theo hay không, thấy không có thì đẩy cửa của một ngôi nhà ra.
Sở Thấm không hề theo sau, mà nhìn xem chung quanh, thấy không ai thì lui về phía sau vài bước, mạnh mẽ vọt lên trèo qua tường rào, dùng sức nắm lấy tường, cho đến khi cánh tay tựa vào trên tường rào.
Cô len lén nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong là căn nhà hoang vu, chỉ có hai người ở cửa.
Sở Thấm càng cảm thấy không đúng, nhảy trở lại mặt đất, tìm phương hướng, rồi sau đó lại tiếp tục đi về phương hướng phía trước.
Đi được một lúc, cũng không trèo tường rào rồi, mà leo lên trên cây, từ trên cây nhìn vào bên trong tường rào.
“Trời ơi…”
Con mắt Sở Thấm trợn tròn, tuy rằng có thể nhìn thấy một khu vực nhỏ, nhưng rõ ràng có thể đoán được đây là một mô hình chợ nhỏ.
Trong đầu cô bỗng dưng nhảy ra tám chữ “Đầu cơ trục lợi chạy đến nông trường” thật to, sau đó trượt xuống cây rồi chạy càng xa càng tốt.
Lá gan của Trương Phi Yến còn lớn hơn cô, nơi này về sau cô cũng không dám tới, chỉ sợ bị liên lụy.
Sở Thấm đi tới đường cái rộn ràng nhốn nháo, thầm nghĩ bản thân cũng không đến mức sống không nổi, không thể góp vui vào đó. Sau này chỗ đó chắc chắn phải bị trấn áp, nếu không thị trường sẽ hỗn loạn mất.
DTV
Cô đi mua hai con cá, lại tìm một chiếc xe lừa đi đến Lạc Thủy, nửa giờ sau đến được Lạc Thủy.
Buổi sáng Dương Lập Thu vẫn luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, gần mười một giờ thì nhìn thấy Sở Thấm.
“Dì còn tưởng rằng mười hai giờ cháu mới đến chứ.” Bà ấy rót bát canh trứng đặt ở trên bàn rồi cười nói: “Trước tiên uống bát canh trứng lót dạ, trong nồi đang nấu bánh chưng, còn phải đợi nửa giờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-92.html.]
“Không sao, cháu vẫn chưa đói.”
Tiêu chuẩn tiếp đãi cao nhất của người địa phương chính là canh trứng, trong trí nhớ của nguyên chủ, nguyên nhân khi còn bé rất thích cùng cha mẹ đến nhà dì cả chính là bởi vì mỗi lần đến dì cả đều sẽ rót canh trứng cho cô ấy.
Cách làm này cũng đơn giản, đập trứng gà khuấy đều rồi cho nước sôi nóng hổi vào, rắc thêm chút đường là được.
Sở Thấm không từ chối, đặt gùi sang một bên, rửa tay rồi ngồi xuống bắt đầu uống.
Đang uống, Kim Kim và Kim Ngọc đuổi bắt ầm ĩ từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy Sở Thấm, ánh mắt Kim Kim lập tức sáng lên, đi tới gọi: “Chị cả.”
Kêu xong ngại ngùng cười cười.
Lúc này Sở Thấm mới phát hiện, Kim Kim và Kim Ngọc rất giống nguyên chủ, đều có má lúm đồng tiền.
Dương Lập Thu mừng rỡ nói: “Sở Thấm cháu nhìn xem, có phải hai đứa chúng nó khỏe mạnh hơn nhiều không?”
Đúng vậy thật, Sở Thấm rõ ràng nhìn thấy hai đứa nhỏ đã tròn hơn, đặc biệt là Kim Ngọc.
Dương Lập Thu làm việc không ngừng, miệng thì lải nhải: “Trùng hợp dê trong thôn sinh con, nên mỗi ngày dùng trứng gà đổi hai bát sữa dê, nấu cho Kim Kim Kim Ngọc uống. Những thứ khác như thịt thì ăn mấy lần, ăn cùng với cơm. Chỉ có vậy mà đã mập mạp lên nhiều, có thể thấy lúc hai anh em ở nhà họ Kim đáng thương đến nhường nào.”
Sở Thấm cảm thấy không chỉ mập, Kim Kim và Kim Ngọc còn hoạt bát hơn rất nhiều, lúc nào trên mặt Kim Kim cũng hiện lên nụ cười.
“Chị, ăn kẹo.” Kim Kim bỗng nhiên nhét kẹo cho Sở Thấm: “Là anh hai cho em đấy.”
Anh hai là chỉ Lý Thái.
Sở Thấm nhớ ra sau khi vào nhà thì vẫn chưa thấy người đâu, vì thế hỏi: “Ông nội, dượng và anh họ đâu rồi ạ?”
Cuối cùng Dương Lập Thu cũng ngắt xong đậu Hà Lan trong tay, mang vào trong sân vừa rửa vừa nói: “Bọn họ đang hỗ ở sân phơi gạo hỗ trợ đấy. Cháu không biết đâu, chỗ dì chuẩn bị xây một hội trường.”
“Hội trường?” Sở Thấm kinh ngạc: “Dùng để làm gì?”
Dương Lập Thu: “Nói là dùng khi mở hội nghị, cũng để làm nhà ăn luôn. Bên cạnh còn có thể nhân tiện xây mấy cái phòng làm trường học. Ôi, sau này Kim Kim và Kim Ngọc đi học cũng thuận tiện.”
Sở Thấm nhét đường vào miệng Kim Ngọc, đường này được Kim Kim nắm trong lòng bàn tay, Sở Thấm tỏ vẻ không thể chấp nhận được.
Kim Ngọc cười hì hì, lộ ra hàm răng.