Xuyên Vào Giường Trùm Phản Diện - Chương 11-12.1
Cập nhật lúc: 2024-07-13 09:03:17
Lượt xem: 2,322
11
Đêm đầu tiên ở nhà Cố Trần, không khó ngủ như tôi tưởng tượng. Ngược lại còn ngủ rất ngon.
Chỉ là, ban đêm luôn cảm thấy trán ngứa ngáy, muốn giơ tay gãi, lại bị thứ gì đó giam cầm hai tay, không thể nhúc nhích.
Qua một lúc lâu, cảm giác ngứa ngáy mới biến mất, thay vào đó là cảm giác mát lạnh dễ chịu.
Tôi trở mình, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, tôi tuân thủ trách nhiệm người giúp việc, dậy từ rất sớm. Lúc rửa mặt mới phát hiện vết sưng đỏ trên trán đã biến mất, chỉ còn lại một mảng xanh tím.
Dọn dẹp đơn giản một chút, tôi chuẩn bị chuyển sang chiến đấu ở nhà bếp.
Kết quả vừa mở tủ lạnh ra.
Trống không luôn!
Tôi chép miệng.
Cố Trần bình thường sống kiểu gì vậy?
Trong tiểu thuyết miêu tả Cố Trần, ngoài giàu có, vừa thiếu tình yêu lại thiếu tình thân. Mẹ hắn mất sớm, ba thì không quan tâm. Sau này còn đưa tiểu tam và đứa con riêng nhỏ hơn Cố Trần hai tuổi về nhà.
Sự căm hận của Cố Trần đối với Cố Thịnh Chi tích tụ từ nhỏ, nỗi hận này cuối cùng bùng phát sau khi vị trí của mẹ bị một người phụ nữ không đáng nhìn thấy ánh mặt trời thay thế.
Cố Trần đã cắt đứt quan hệ với Cố Thịnh Chi, chuyển đến ngôi nhà của mẹ sinh sống.
Mãi đến khi Cố Trần tốt nghiệp đại học, Cố Thịnh Chi qua đời vì nhồi m.á.u cơ tim, Cố Trần mới quay trở lại Cố gia.
Không ai nghĩ Cố Thịnh Chi lại để lại toàn bộ công ty và phần lớn tài sản cho Cố Trần.
Việc đầu tiên mà Cố Trần làm sau khi nắm quyền chính là đuổi hai mẹ con kia đi.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là, Cố Trần không chuyển trở về ngôi nhà cũ của Cố gia sinh sống, mà vẫn ở trong ngôi nhà cách trung tâm thành phố gần hai tiếng đồng hồ lái xe.
Nhìn chiếc tủ lạnh trống trơn này, chắc bình thường liên người giúp việc nấu ăn cũng không có. Chẳng trách hắn lại dễ dàng đồng ý để tôi đến làm người giúp việc như vậy.
Thì ra là thật sự thiếu.
12
Không có nguyên liệu nấu ăn, tôi dứt khoát đi ra ngoài, chuẩn bị xem ngoài kia có bán đồ ăn sáng hay không, mua một ít về. Đi đến cổng khu dân cư, tôi lại quay trở lại.
Bị ngốc rồi.
Quên mất mình không có một xu dính túi rồi.
Tôi phàn nàn với hệ thống: "Không phải nói sẽ bảo đảm cuộc sống cơ bản cho tôi sao? Người giúp việc nào lại nghèo rớt mồng tơi như tôi chứ?"
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Hệ thống tủi thân nói: "Kí chủ, cô oan ức cho tôi rồi, lúc ở bãi cỏ rộng lớn, tôi cũng không để cô phải chịu khổ đấy chứ.
"Chỉ là bây giờ cô tự biến mình thành kẻ nghèo kiết xác, tôi không thể tùy tiện ra tay được."
Tôi: "Cậu còn có mặt mũi nói sao, là ai học chưa thành tài, đem tôi ném lên bãi cỏ rộng lớn hả?"
Tôi và hệ thống đang "thân thiện" trao đổi trong đầu, hoàn toàn không nhận ra có người ở phía trước, cứ thế đ.â.m thẳng vào.
Lần này người không may không phải trán tôi, mà là mũi. Cơn chua xót tràn lên khóe mắt, làm mờ tầm nhìn. Tôi vừa dụi mắt, vừa xin lỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-vao-giuong-trum-phan-dien/chuong-11-12-1.html.]
Giọng nói trong trẻo, ôn hòa truyền vào tai tôi.
"Không sao."
Tôi liếc mắt nhìn, người đối diện khá cao. Lại xin lỗi thêm lần nữa, tôi tránh sang một bên đi tiếp. Vừa đi được hai bước, cổ tay bỗng bị người ta túm lấy.
Giọng nói của người nọ vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Là cô sao?"
Người tôi cứng đờ, lau nước mắt, quay đầu lại.
Lần này tôi nhìn rõ rồi. Người đối diện lông mày rậm mắt sáng, khóe môi treo nụ cười nhàn nhạt, khuôn mặt dần trùng khớp với thiếu niên tôi gặp trong phòng tắm năm năm trước.
Nam chính, Tống Dư Hoài.
"Thì ra cô ở đây, tôi tìm cô lâu lắm rồi."
......
Mệt mỏi quá.
Tôi thật sự không muốn có quá nhiều giao tiếp tình cảm với những người không phải mục tiêu công lược của mình. Hơn nữa anh ta lại là kẻ thù không đội trời chung của Cố Trần.
Hơn nữa nghe anh ta nói rõ ràng là nhận ra tôi rồi.
Tôi không thể để lộ sự tồn tại của hệ thống, cũng không thể giải thích tại sao lúc trước tôi lại xuất hiện trong phòng tắm nhà anh ta một cách bí ẩn như vậy, còn đánh ngất anh ta.
Tôi trực tiếp phủ nhận: "Xin lỗi, có phải anh nhận nhầm người rồi không?"
Tống Dư Hoài thu nụ cười, có chút nôn nóng nói: "Không thể nhận nhầm được, chẳng lẽ cô không nhớ tôi sao?"
Tôi kéo tay mình: "Tôi thật sự không quen biết anh."
Tống Dư Hoài còn muốn nói gì đó.
Giọng Cố Trần truyền đến từ phía sau.
"Ninh Nhan."
Giây tiếp theo, tôi đã bị Cố Trần che chở ở phía sau.
Cố Trần hỏi tôi: "Anh ta là ai? Hai người quen nhau sao?"
Không đùa đâu, một câu nói của hắn đã khiến tôi bối rối.
Là anh ta, Tống Dư Hoài.
Kẻ thù không đội trời chung của anh, tình địch của anh đấy.
Anh không biết sao? Tình huống gì thế này?
Tống Dư Hoài hình như quen Cố Trần.
Anh ta không còn cố chấp với thân phận của tôi nữa, mà lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Cố Trần, rất khiêm tốn.
"Cố tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Tôi càng bối rối hơn.
Tống Dư Hoài tại sao lại lịch sự với Cố Trần như vậy?
Không phải hai người nên như nước với lửa, nhìn nhau không thuận mắt sao?
Hai người bị làm sao vậy?