Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế - chương 82
Cập nhật lúc: 2024-07-03 18:41:25
Lượt xem: 319
Nhưng thời gian không trùng khớp, chỉ là không ai biết bệnh lây lan như thế nào, khó nói là đúng hay sai.
Hy vọng có thể an toàn vượt qua.
Tống Vy thở dài, lấy một chùm nho và một quả táo ở trong không gian ra.
Hôm qua cô đã quyết định bắt đầu từ đêm nay cô sẽ cắt giảm cơm tối, nếu không trong khi tất cả mọi người đều gầy còn da bọc xương mà cô lại béo tốt thì cũng không hay lắm.
Khoảng hơn tám giờ, khi cô đang định tiếp tục xem phim thì cửa sổ phòng khách lại bị một vật nhỏ đập vỡ.
Tống Vy biết là ông lão kia đã quay lại, cô lấy một cái khẩu trang ở trong không gian ra, rồi đi ra ngoài.
Suy nghĩ một lúc, cô mở cửa sổ hành lang ra một chút và đứng xa hơn một chút.
So với đêm qua, rõ ràng tinh thần của ông lão đã phấn chấn hơn rất nhiều, hai mắt sáng ngời: “Cô bé, mau mở cửa ra, tôi trả thuyền lại cho cô.”
Đợi Tống Vy nhận lấy thuyền cao su xong, ông ấy hớn hở nói: “Bây giờ thì tốt rồi, thức ăn mà chúng tôi tìm được ít nhất cũng có thể giúp chúng tôi duy trì một tuần.”
Tống Vy cũng vui mừng thay cho ông ta, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ông vẫn đang ở chung một chỗ với đám người Ủy ban tự cứu hả?”
Ông lão lập tức xem thường: “Sao có thể, làm sao tôi có thể ở cùng người như Ngô Tấn được, tôi trả vật tư cho tầng mười bảy rồi ở trong nhà bọn họ.”
Tống Vy : “Thế thì tốt.”
Ông lão thở dài: “Chỉ tội nghiệp cho mấy người già khác thôi, chắc chắn Ngô Tấn sẽ không để bọn họ sống tốt đâu.”
Sau khi thở dài, ông lão đột nhiên khó hiểu hỏi: “Cô gái, tại sao cô lại đeo khẩu trang?”
“Tầng chúng tôi có người bị sốt.” Tống Vy nói: “Tình huống bây giờ còn chưa rõ ràng, ông cũng nên chú ý một chút.”
Ông lão thay đổi sắc mặt: “Sao lại phát sốt? Nếu đây là bệnh truyền nhiễm thì không biết sẽ có bao nhiêu người c.h.ế.t nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-vao-tieu-thuyet-mat-the/chuong-82.html.]
Tống Vy không nói gì.
Ánh mắt ông lão lại đờ đẫn: “Rốt cuộc ông trời đang làm gì thế? Người bệnh bên phía các cô thế nào rồi, có sốt cao lắm không?”
Tống Vy trả lời: “Hơn ba mươi tám độ, tạm thời chưa có sao.”
“Ba mươi tám độ à.” Hai mắt ông lão di chuyển: “Cô bé, bây giờ bị bệnh khó tìm được bác sĩ, tình cờ tôi có quen một bác sĩ cao tuổi ở trong tòa nhà này.”
Tống Vy vừa nghe đã biết ông ta muốn thương lượng làm ăn, cô nhíu mày: “Ồ? Ông muốn giới thiệu cho tôi?”
Ông lão vội vàng nói: “Cái gì mà giới thiệu hay không giới thiệu, không phải cô đã cho tôi mượn thuyền sao?”
Ông ta nhấn mạnh từ “mượn”: “Nếu tối nay bệnh của bạn cô trở nặng, có thể đến căn hộ 1701 tìm chúng tôi, chỉ cần cho một ít thức ăn là được.”
Tống Vy ghi nhớ trong lòng: “Tầng mười bảy đúng không, chính là căn hộ mà ông đang ở? Mấy người quen nhau thế nào?”
Ông lão nói: “Trong nhà bọn họ chỉ có hai người, một bà lão và một đứa con hơn ba mươi tuổi, con của bà ấy làm nghiên cứu ở Sở nghiên cứu Khoa học, cà ngày đều ở trong phòng thí nghiệm. Năm nay bà ấy đã sáu mươi lăm tuổi, là chuyên gia giàu kinh nghiệm ở bệnh viện tỉnh chúng tôi.”
“Bởi vì công việc của hai người rất bận nên mới không tích trữ đồ ăn, mỗi ngày tôi đi qua đi lại ở trong tòa nhà này vài lần nên mới biết được bọn họ.”
“Nếu không phải thực sự không có gì để ăn thì bà ấy cũng đã không vì mấy gói mì gói mà cho chúng tôi vào ở.”
Tống Vy : “Bà ấy chịu khám bệnh sao, dù sao hiện tại cũng nguy hiểm như vậy.”
“Sắp c.h.ế.t đói tới nơi còn quan tâm gì đến nguy hiểm nữa?” Ông lão bĩu môi: “Tôi đã lớn tuổi thế này mà vẫn phải ra ngoài cả một ngày.”
Tống Vy bị dáng vẻ tức giận của ông ta chọc cười, cô còn cố ý cò kè mặc cả: “Vậy nếu cần tôi sẽ đến tìm mấy người. Nhưng tôi cho ông mượn thuyền chỉ lấy mỗi vàng, còn ông vừa mở miệng đã đòi thức ăn của tôi, có hơi quá đáng đấy.”
Ông lão trợn mắt, bày ra dáng vẻ cô đang nói bậy nói bạ gì đó: “Đây là bác sĩ! Còn là một chuyên gia hàng đầu, bình thường các cô có muốn đặt lịch hẹn với chuyên gia cũng chưa chắc gặp được đâu.”