Xuyên vào truyện làm nữ chính - Chương 163
Cập nhật lúc: 2024-07-24 21:12:06
Lượt xem: 41
“Hì hì. Tiểu Cố An nhếch môi cười, đẩy cái mâm nhỏ về phía trước một chút: “Đều cho thím ăn hết.
“Thím ăn không hết được, nhiều quá.
Lâm Vãn Thanh gặm xong một quả đào du, xoa đầu Tiểu béo ú, cảm thấy bàn tay hơi bị châm chích, hay là lát nữa kêu phó đoàn trưởng Cố cạo trọc cho cậu nhóc nhỉ?
Mùa hè năm ngoái trời rất nóng, sau khi ba cậu nhóc trong nhà được cạo trọc, ba thằng nhóc đều thích cảm giác đầu trọc, vừa thoải mái vừa không đổ mồ hôi, vô cùng sung sướng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vừa ăn đào du, Lâm Vãn Thanh vừa mơ màng buồn ngủ.
Cố Trạch đã tám tuổi bưới tới:”Thím vào trong phòng ngủ đi”
Lâm Vãn Thanh mở mắt ra: “Được rồi.
Sau đó, cô ì ạch đứng lên giống như một con vịt, kêu một tiếng Cố Hoài An, phó đoàn trưởng Cố mặc áo sơ mi trắng ngay lập tức vọt ra từ nhà bếp, dìu vợ về phòng.
Mắt thấy ngày sinh của con sắp đến, mẹ Cố ở Bắc Kinh đứng ngồi không yên, kêu bảo mẫu trong nhà thu dọn vali hành lý và bảo vệ tìm mua vé xe lửa, nhanh chóng đến quân khu để chăm sóc con dâu ở cữ.
Đối với chuyện này, cha Cố đã sớm đoán được, lúc trước hai ông bà đã bàn bạc xong, chờ đến khi con dâu sinh thì mẹ Cố sẽ đến quân khu.
Hơn nữa, lúc chị dâu cả và chị gái của Cố Hoài An ở cữ đều do mẹ Cố và bảo mẫu chăm sóc.
Con dâu út cha mẹ đều mất sớm, trong nhà lại không có họ hàng gần, cho dù có mời bảo mẫu, nhưng còn rất nhiều chuyện làm mẹ Cố không yên tâm.
Trong nhà cũng không có chuyện gì, bà dứt khoát đến quân khu cho yên tâm.
Mẹ Cố ở trong nhà thu dọn hành lý, cha Cố ở bên cạnh giúp đỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-vao-truyen-lam-nu-chinh/chuong-163.html.]
“Lão bạn chiến đấu của tôi có gửi đến một hộp cua, mang cho Thanh Thanh đi? Cha Cố xách một hộp cua lại.
Ai ngờ mẹ Cố lại tức giận trừng mắt: “Ông là ông già hồ đồ, cua tính lạnh, không tốt cho phụ nữ mang thai!”
Cha Cố vừa nghe thấy vậy, lập tức ném hộp cua ra xa: “Suýt chút nữa đã biến lòng tốt thành làm chuyện xấu rồi, vậy nên mang theo cái gì cho Thanh Thanh thì tốt đây?”
“Ông đừng có nhúng tay vào, tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, ông động vào chỉ càng phiền thêm mà thôi. Mẹ
Cố ghét bỏ mà nói với Cha Cố.
Cha Cố sờ mũi, bị bạn già đẩy vào phòng sách.
Chuyến xe lửa của mẹ Cố khởi hành vào buổi chiều, trước khi lên đường mới gọi một cuộc điện thoại đến quân khu thông báo với Cố Hoài An: “Thằng nhóc thối, đang làm gì đấy?”
Phó đoàn trưởng Cố rất hiền hậu trả lời rằng bản thân đang ở nhà hầm canh gà cho vợ, từ khi Lâm Vãn Thanh mang thai, tài nghệ nấu nướng của anh tiến bộ vượt bậc, theo đánh giá của ba thằng nhóc trong nhà thì sắp so sánh được với thím rồi.
Mẹ Cố rất hài lòng, giây tiếp theo lại nói đến chuyện bản thân đã mua vé lửa đến quân khu, ba giờ chiều sẽ xuất phát, sáng sớm ngày mai sẽ đến nơi. Bây giờ xe phải xuất phát rồi, nói xong cũng không đợi con trai út trả lời thì đã cúp điện thoại.
Phó đoàn trưởng Cố: “
Mẹ Cố lên xe, vì trong nhà có cảnh vệ nên bà không muốn cho cha Cố đi chung, cha Cố ăn vạ đòi lên xe. Cảnh vệ ngồi ở phía trước lái xe, hai vợ chồng già ngồi ở phía sau, cha Cố lưu luyến không rời mà tạm biệt với mẹ Cố: “Bạn già, đến quân khu rồi thì phải gọi điện thoại cho tôi ngay nhé, Thanh Thanh sinh con cũng gọi cho tôi biết, đứa nhỏ đầy tháng thì lập tức trở về, tự chăm sóc bản thân cho tốt, thường xuyên viết thư cho tôi, tôi… nhớ bà”
Vốn dĩ mẹ Cố còn cảm thấy cha Cố quá phiền, bây giờ lại nghe được lời âu yếm hiếm thấy, thế mà lại đỏ mặt. “Mẹ muốn đến quân khu sao?”
Phó đoàn trưởng Cố về nhà, anh nói cho vợ nghe chuyện mẹ Cố muốn đến quân khu.
Lúc vừa nghe xong, Lâm Vãn Thanh cảm thấy rất ngạc nhiên, sau đó mới nhớ lại thư của mẹ chồng gửi từ Bắc
Kinh đến, cô cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại .