Xuyên Vào Truyện, Ta Ôm Chặt Huynh Trưởng - Chương 80
Cập nhật lúc: 2024-10-30 11:46:41
Lượt xem: 18
Tháng tám thời tiết mát mẻ, trên mặt hồ xanh thẳm một mảng, những đám hoa dâm bụt cũng thay nhau đua nở.
Quảng Bình hầu phu nhân thấy thời tiết tốt như vậy, cho nên bà ta liền sai người đến Lý phủ đưa thiếp mời, bảo rằng đêm trung thu trong kinh thành có tổ chức lễ hội đèn lồng, còn có b.ắ.n pháo hoa, mời mọi người đến bờ hồ cùng nhau ngắm đèn lồng.
Đại hội ở Tây Trì cứ ba năm sẽ tổ chức một lần. Vào đêm trăng tròn mười lăm tháng tám, đoàn hát nổi tiếng nhất trong kinh thành cũng sẽ tổ chức diễn tuồng ở đây, vì thế mọi người đều tụ tập đến đó xem diễn.
Hơn nữa lễ hội đêm hôm đó mọi người đều có thể tham gia không phân biệt địa vị sang hèn.
Đêm ấy mọi người sẽ đứng bên cạnh bờ hồ, hoặc là có vài gia đình sẽ thuê thuyền ra hồ ngắm cảnh, có thể cảnh tưởng được lúc ấy náo nhiệt đến nhường nào.
Sau cái c.h.ế.t của Lý Duy Hoa, cùng việc Lý Tu Bách bị giáng chức làm cho tâm tình của lão thái thái cũng sa sút hẳn, vì vậy mọi người trong Lý phủ lúc nào cũng phải hành sự vô cùng cẩn thận, thậm chí bọn họ càng không dám nói năng thiếu suy nghĩ.
Tất nhiên lão thái thái luôn biết rõ những điều này. Hiện nay Quảng Bình hầu phu nhân còn sai người đưa thiếp mời đến đây, nhân cơ hội thời tiết mát mẻ, bà cũng muốn dẫn mọi người trong phủ ra ngoài giải sầu một chuyến, cho nên bà lập tức đồng ý lời mời của Quảng Bình hầu phu nhân.
Xế chiều ngày hôm ấy, lão thái thái dẫn mọi người trong Lý gia đến chỗ hẹn. Tuy rằng đêm hội hoa đăng trong kinh thành rất đáo nhiệt, nhưng ở đó rất đông người, vì thế bà quyết định dẫn mọi người trực tiếp đi lên thuyền nhìn ngắm phong cảnh.
Hơn nữa khoảng cách từ thuyền đến khán đài cũng khá gần, rất thuận tiện cho việc mọi người xem xem tuồng.
Vì thế mọi người trong Lý gia vội vàng lên xe ngựa, hướng về phía bờ hồ Tây Trì.
Tuy rằng gần đây Lý Lệnh Uyển có chút phiền não không biết rốt cuộc cảm giác của Lý Duy Nguyên đối với mình là loại cảm giác gì, những lời dặn dò trước khi hắn rời đi nàng luôn nhớ rất rõ.
Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ đi đến Thế An Đường thỉnh an lão thái thái, hoặc là đi đến Lạc Mai Cư thăm Chu Thị, những thời gian còn lại nàng đều ngoan ngoan ở trong Di Hoà Viện.
Mỗi lần nàng đi ra ngoài sẽ luôn dẫn theo Tiểu Thanh đi cùng. Cho nên đêm hôm nay nàng chỉ dẫn Tiểu Thanh cùng Tiểu Phiến đi theo hầu hạ mình.
Các nha hoàn trong Lý phủ được sắp xếp ngồi ở một chiếc xe ngựa khác, còn các tiểu thư lại ngồi cùng nhau.
Hiện nay Lý Lệnh Quyên đã cùng Lý Tu Trúc đi đến Thiên Trường huyện, vì vậy chỉ còn Lý Lệnh Yến, Lý Lệnh Uyển cùng Lý Lệnh Kiều đi đến đó mà thôi.
Ba người bọn họ ngồi chung một chiếc xe ngựa, chờ sau khi xe ngựa lăn bánh, Lý Lệnh Kiều liền ngồi sát vào người Lý Lệnh Uyển, hai người bọn họ cười nói vui vẻ với nhau không để ý đến sự có mặt của Lý Lệnh Yến.
Cuối năm trước Lý Lệnh Yến vừa mới hồi Lý phủ, Lý Lệnh Kiều cũng không có xích mích gì với nàng ta.
Nhưng từ sau sự việc ở chùa Thừa Ân, Lý Lệnh Kiều hận nàng ta thấu xương, cho nên mỗi lần Lý Lệnh Kiều nhìn thấy nàng ta luôn sẽ nói những lời châm chọc, cũng không cho nàng ta chút sắc mặt tốt.
Ban đầu Lý Lệnh Yến vẫn luôn tìm cách giảng hoà cùng Lý Lệnh Kiều, đôi lúc nàng sẽ đi đến gặp mặt Lý Lệnh Kiều vài lần, cũng tiện thể giải thích một phen, bất quá nàng ta vẫn luôn không nghe nàng giải thích.
Sau đó Lý Lệnh Yến cũng tặng cho nàng ta rất nhiều đồ vật, nhưng đều bị nàng ta ném đi, từ lúc ấy Lý Lệnh Yến cũng không để ý đến nàng ta nữa.
Bởi vì Lý Lệnh Yến biết những việc mình làm chỉ là mặt nóng đi dán m.ô.n.g lạnh mà thôi, nàng cũng cần có sự kiên nhẫn cùng nghị lực rất lớn mới có thể làm những việc như thế.
Tất nhiên trong lòng nàng vẫn luôn hiểu rõ Lý Lệnh Kiều chỉ là một kẻ ngốc nghếch, nàng cần gì phải phí tâm tư với nàng ta? Cho nên khi Lý Lệnh Yến nhìn thấy Lý Lệnh Kiều, nàng cũng chẳng nhìn đến nếu đã bất đồng quan điểm tốt nhất không nên nói chuyện cùng nhau, vì vậy suốt cả đường đi nàng cũng không lên tiếng nói gì. Cùng những kẻ ngu ngốc này nói chuyên thì có gì hay ho?
Lý Lệnh Uyển vừa trò chuyện cùng Lý Lệnh Kiều, cũng âm thầm quan sát Lý Lệnh Yến.
Hôm nay Lý Lệnh Yến mặc váy áo thêu hoa mai, cổ áo cùng vạt áo màu trắng viền hoa văn, váy lụa màu xanh nhạt, trên tóc còn vấn một phượng thoa tinh xảo, nhìn dáng vẻ nàng ta thật lả lướt.
Tuy rằng Lý Lệnh Yến luôn tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng cũng không làm ảnh hưởng gì đến dung nhan thanh thuần thoát tục của mình, ngược lại chỉ tăng thêm phần quý phái tựa như một đóa hoa cao sang nở rộ, thật làm cho người khác sinh lòng hâm mộ.
Lý Lệnh Uyển chỉ quan sát Lý Lệnh Yến một lúc, sau đó nàng thu hồi ánh mắt cũng không nói gì với Lý Lệnh Yến.
Mấy ngày nay nàng rất ít khi rời khỏi Di Hoà Viện, nhưng nàng vẫn nghe được các nha hoà truyền miệng với nhau rằng, Tam lão gian đã bị gián chức, Lan di nương cùng Tam tiểu thư lại bất hoà.
Tuy rằng nàng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc về chuyện này, bất quá nàng cũng không muốn quan tâm quá nhiều.
Bởi vì nàng quan tâm những chuyện đó làm gì. Chuyện nàng cần lo trước mắt chính là, tìm cách ứng phó với lão thái thái, bầu bạn cùng Chu Thị, thậm chí còn phải quan tâm hài tử trong bụng Mình Nguyệt.
Dù sao Mình Nguyệt cũng đã mang thai hơn sáu tháng, cho dù lúc nào nàng ta cũng chỉ nằm tịnh dưỡng trên giường, nhưng luôn bị chảy máu, nhìn nàng ta như vậy làm cho tất cả mọi người đều phải đề phòng lo lắng.
Quan trọng nhất chính là, trong lòng nàng vẫn luôn phiền lòng về chuyện của Lý Duy Nguyên.
Lý Duy Nguyên thường xuyên gửi thư cho nàng, mỗi phong thư hắn đều nhấn mạnh mỗi giờ mỗi phút hắn đều nhớ đến nàng, còn hỏi nàng có nhớ hắn hay không? Thậm chí hắn còn hỏi nàng, vì sao nàng không hồi âm thư?
Thật sự Lý Lệnh Uyển chẳng viết thư hồi âm nào cho Lý Duy Nguyên, bởi vì nàng không biết bản thân mình nên viết gì cho hắn.
Nàng cảm thấy thực sự rất phiền lòng. Hiện giờ hắn đã tặng cho nàng viên xúc xắc, trong mỗi bức thư hắn đều nói hắn nhớ nhung nàng da diết, có phải hắn muốn dùng những lời đó để thể hiện tình cảm với nàng không?
Nếu suy đoán của nàng là đúng, chỉ sợ rằng sau khi hắn từ Giang Tô trở về, chẳng phải hắn sẽ gặp mặt nàng nói rõ mọi chuyện?
Tương lại hắn lại thăng quan tiến chức, ban đầu Hoàng Thượng hạ chỉ để hắn cùng Công Bộ Thượng Thư đi đến Giang Tô trị thủy, chờ sau khi trở về chẳng phải hắn sẽ được thăng quan tiến sao?
Hơn nữa Hoàng Cực Hội lại nằm trong tay hắn, trải qua một thời gian dài như vậy, hắn sớm đã nắm giữ tất cả mọi người trong tổ chức, còn ai dám làm trái lời hắn đây?
Lý Duy Nguyên nắm trong tay nhiều lợi thế như vậy, nếu hắn muốn ra tay trừng trị nàng cũng dễ dàng như đ.â.m thủng một tờ giấy mà thôi, bây giờ nàng phải làm gì đây? Đồng ý sao?
Nhưng trong lòng nàng chỉ xem hắn như ca ca mà đối đãi thôi. Thật tâm mà nói, nàng cảm thấy hắn là một người có tính dục vọng chiếm hữu quá cao, nếu làm huynh trưởng thì còn có thể, nhưng làm trượng phu thì...
Lý Lệnh Uyển không dám tưởng tượng đến chuyện đó. Nếu như nàng không đồng ý, thì nàng có đủ năng lực phản kháng lại Lý Duy Nguyên sao?
Chưa tính đến chuyện hiện nay con đường làm quan của hắn đang rộng mở, quyền thế càng ngày càng lớn mạnh, lúc trước chính tay nàng đã giao tổ chức Hoàng Cực Hội lợi hại này cho hắn. Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy hoang mang.
Hiện giờ trong lòng nàng rối bời,nàng chỉ biết cúi đầu bất an vân vê ngón tay mình, vì thế Lý Lệnh Kiều có nói gì thì nàng đều không nghe thấy.
Bên ngoài cửa sổ xe, trời đã tối. Hôm nay là trung thu, người người nhà nhà đều thắp đèn lồng trước cửa, xung quanh thật náo nhiệt.
Một lúc sau đám người của Lý gia cũng đã đến bờ hồ Tây Trì, xe ngựa cũng dừng lại mọi người từ từ bước xuống xe.
Đầu tiên là nha hoàn Thanh Liên vén rèm xe lên, nàng ta đỡ Lý Lệnh Yến xuống xe ngựa, sau đó là Hồng Ngọc tiến đến đỡ Lý Lệnh Kiều, cuối cùng là Tiểu Phiến đến đỡ nàng.
DTV
Lý Lệnh Uyển nắm tay Tiểu Phiến, nhẹ nhàng nâng làn váy bước xuống xe ngựa. Tiểu Thanh lập tức đi theo phía sau nàng như hình với bóng.
Trước đó lão thái thái đã sai người tìm một chiếc thuyền lớn, hiện giờ thuyền đã chờ sẵn bên bờ, người lái thuyền vội buông mảnh ván gỗ xuống đợi chờ các vị khách quý bước lên thuyền.
Lão thái thái được Song Hồng cùng Song Dung đỡ lên thuyền, chợt bà nghe thấy phía sau có người cười nói: " Thông gia của ta, người tới sớm vậy?"
Lão thái thái liền quay đầu nhìn lại, thì ra là Quảng Bình Hầu phu nhân. Hôm nay bà mặc một bộ y phục thêu hoa mẫu đơn vàng, trên đầu lại còn vấn đại phượng thoa vàng rồng, ăn diện thật cao sang phú quý.
Quãng Bình Hầu phu nhân vội bước đến trước mặt lão thái thái, hai người bọn họ chào hỏi nhau, theo sau bà ta cũng chào hỏi những người khác.
Bởi vì hai nhà đã định chuyện hôn sự, cho nên lần gặp mặt thân thiết hơn rất nhiều.
Quảng Bình hầu phu nhân liền kêu lão thái thái là thông gia lão thái thái, lại gọi Chu Thị là bà thông gia.
Tuy rằng vài ngày trước Lý Tu Bách đã bị giáng chức, còn bị điều đến Thái Bộc Tự làm việc nhưng trong triều đình Lý Duy Nguyên lại được đích thân Hoàng Thượng khen thưởng.
Thậm chí Hoàng Thượng còn hạ chỉ lệnh hắn cùng Công Bộ Thượng Thư đi đến Thái Hồ trị thủy, tất nhiên Quãng Bình hầu phu nhân cũng biết những chuyện này, bà ta hiểu rõ chờ sau khi Lý Duy Nguyên trở về chắc chắn Hoàng Thượng sẽ thăng chức cho hắn.
Mặc dù Lý Tu Bách đã bị gián chức, nhưng mối hôn sự này bà ta cũng không cảm thấy hối hận. Bà ta trò chuyện vô cùng thân thiết với đám người của lão thái thái.
Vốn dĩ Lương Phong Vũ cũng đi cùng bà ta đến đây, bất quá hắn vẫn còn nhiệm vụ phải làm, cho nên hắn sớm đã dẫn theo binh lính đi tuần tra. Nhưng khi hắn nhìn thấy Lý Lệnh Uyển, vẻ mặt lại ửng hồng.
Lần trước khi biết tin Lý Lệnh Uyển bị nhiễm phong hàn, hắn nhanh chân đi đến Lý phủ thăm nàng, nhưng bởi vì sự ngăn cản của Lý Duy Nguyên cho nên hắn không thể gặp mặt nàng.
Sau khi trở về hắn liền nói với Quảng Bình hầu phu nhân, về việc muốn cưới nàng làm thê tử, hắn đã khẩn cầu Quảng Bình hầu phu nhân lập tức mời bà mối đến Lý phủ cầu thân.
Chỉ là khi ấy chức quan của Lý Tu Bách chưa định, ngay cả Lý Duy Nguyên cùng Lý Duy Lăng cũng chưa tham gia thi hội, cho nên bà luôn tìm mọi lý do để phó thác.
Cho đến khi chức quan của Lý Tu Bách đã được định, Lý Duy Nguyên cùng Lý Duy Lăng cũng đỗ cao trung tiến sĩ, lúc này bà ta liền mời bà mối đến Lý phủ cầu thân.
Mặc dù hai nhà đã định hộn sự, nhưng mấy ngày qua Lương Phong Vũ cũng không thể gặp mặt Lý Lệnh Uyển.
Thứ nhất là do hắn bận ra ngoài tuần tra, thứ hai chính là cận hương tình cánh khiếp ( Càng gần càng lo ngại), dù biết rằng bọn họ đã có hôn ước, nhưng hắn vẫn cảm thấy xấu hổ khi gặp.
Mỗi lần hắn nhìn thấy nàng, trái tim đập nhanh liên hồi, lòng bàn tay cũng ướt đẫm. Thậm chí hắn còn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Quãng Bình Hầu phu nhân trò chuyện cùng đám người lão thái thái, lại âm thầm quan sát bọn họ. Bà thấy gương mặt Lương Phong Vũ ửng hồng, chốc lát lại cúi đầu, nhưng vẫn luôn lén nhìn nàng. Nhìn bộ dáng này của hắn, bà chỉ cảm thấy vừa bực tức lại vừa buồn cười.
Thân là một đại nam nhân, những ngày qua lại rèn luyện trong Ngũ Thành Binh Mã Tư tính tình cũng trầm ổn hơn không ít, trước mặt người ngoài hành sự rất quyết đoán, chỉ khi gặp mặt thê tử chưa cưới lại có bộ dạng e thẹn như thế sao?
Nếu cứ như vậy, chờ sau khi cưới Lý Lệnh Uyển về nhà, chỉ sợ rằng ngay cả chạm cũng không dám chạm vào. Nhưng dù sao hắn vẫn là nhi tử của mình, người làm mẫu thân như bà không thể không ra tay giúp nhi tử của mình, nếu không giúp hắn thì còn ai có thể giúp đây?
Vì thế Quãng Bình Hầu phu nhân cười nói với đám người của lão thái thái: " Đêm nay, xung quanh đây rất đông người, quan trên lo lắng sẽ xảy ra chuyện không hay, cho nên bọn họ đã giao cho Vũ nhi nhiệm vụ dẫn binh lính tuần tra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-vao-truyen-ta-om-chat-huynh-truong/chuong-80.html.]
Nhưng tiểu tử này không yên tâm để ta đi đến đây một mình, cho nên Vũ nhi tự mình hộ tống ta đến đây, bây giờ Vũ nhi phải đi đến báo danh với Chỉ Huy Sứ đại nhân rồi."
Tuy rằng Lương Phong Vũ thi khoa cử không đỗ. Nhưng hắn làm việc trong Ngũ Thành Binh Mã Tư rất tốt, hiện tại hắn được bổ nhiệm thành thị vệ ngũ phẩm, thủ hạ dưới trướng hắn rất đông.
Nghe xong lão thái thái vội cười nói: " Thế tử thật hiếu thuận, phu nhân người thật có phúc."
Quảng Bình Hầu phu nhất rất vừa lòng người nhi tử này, bà cười gật đầu, lại nhìn về phía Lương Phong Vũ cười nói: " Không phải con nói muốn đi đến báo danh với Chỉ Huy Sứ đại nhân sao? Con còn không mau đi đi, có lời nào muốn nói cùng Uyển nhi thì mau mau nói nhanh đi."
Quảng Bình Gầu phu nhân nói xong lời này, đám người của lão thái thái ai ai cũng cười tươi. Nhưng mặt Lương Phong Vũ càng đỏ hơn, sau đó hắn đi đến bên cạnh Lý Lệnh Uyển.
Theo lẽ thường nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng bọn họ cũng đã có hôn ước, mùa xuân năm sau sẽ thành thân, cho nên các trưởng bối cũng không có ý định ngăn cản bọn họ tiếp xúc với nhau.
Các trưởng bối lại tụ tập trò chuyện cùng nhau, Lý Lệnh Kiều cùng Lương Chi Lan còn âm thầm che miệng cười, bọn họ cũng biết điều tránh mặt.
Bởi vì bọn họ muốn để lại không gian riêng cho Lương Phong Vũ và Lý Lệnh Uyển.
Tất nhiên ngay cả Lý Lệnh Yến cũng tránh mặt, nhưng trước khi rời nàng ta dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn về phía Lương Phong Vũ cùng Lý Lệnh Uyển.
Thật sự Lý Lệnh Uyển cũng muốn tránh đi nơi khác, nhưng nàng phải tránh nơi đâu? Cho nên nàng chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn Lương Phong Vũ tiến, lúc này hắn đã đứng ngay ngắn trước mặt nàng.
Thấy hắn vừa bước đến nàng liền cúi đầu nhìn váy hoa của mình, không lên tiếng nói bất cứ điều gì. Bởi vì nàng không biết phải nói gì cùng hắn.
Cho tới bây giờ nàng cũng không thể nào hiểu được vì sao mối hôn sự này vẫn được định đoạt. Nếu cứ như vậy, mùa xuân năm sau nàng phải thành thân cùng hắn sao?
Nhưng theo như nàng suy đoán, vốn dĩ Lý Duy Nguyên cũng thích nàng, dựa vào cá tính của hắn làm sao có thể để mối hôn sự này diễn ra thuận lợi? Hắn sẽ giải quyết mọi chuyện như thế nào?
Trong lòng Lý Lệnh Uyển cảm thấy thật hỗn loạn, lại có chút không vui đưa tay vuốt ve chiếc vòng tay phỉ thuý trên cổ tay mình. Từ nãy đến giờ Lương Phong Vũ chỉ đứng im lặng không lên tiếng.
Thật sự hắn không hiểu trong lòng mình có cảm giác gì, cứ mỗi lần nhìn thấy Lý Lệnh Uyển, hẳn vô cùng khẩn trương.
Muốn nói chuyện cùng nàng nhưng lại không dám mở miệng, cứ mãi ấp úng như vậy. Cuối cùng hắn cũng nhẹ giọng kêu một tiếng: " Uyển Uyển."
Tâm tư Lý Lệnh Uyển vẫn chỉ suy nghĩ về Lý Duy Nguyên, nàng cảm thấy có chút bực tức cùng bất an, cho nên khi ngheLương Phong Vũ kêu mình, theo bản năng ừ một tiếng như đáp lời hắn.
Nhưng đối với một tiếng ừ như có lệ này của nàng, cũng làm cho Lương Phong Vũ cực kỳ vui sướng. Trái tim của hắn đập loạn cả lên, sau đó lời nói mang theo chút nghẹn ngào: " Uyển Uyển."
Lần này thì Lý Lệnh Uyển đã nghe rõ hắn nói gì. Cái nhũ danh này, ngoài Chu Thị thường gọi, còn có Lý Duy Nguyên hay gọi nàng như thế.
Mỗi lần Lý Duy Nguyên gọi tên nàng trong giọng nói dường như mang theo một chút cưng chiều. Những lúc bọn họ ở bên nhau không có chuyện gì làm thì hắn luôn kêu nàng một tiếng Uyển Uyển.
Sau đó nàng sẽ hỏi hắn có chuyện gì sao,hắn chỉ cười với nàng bảo không có chuyện gì cả, ca ca chỉ muốn kêu tên muội như vậy thôi.
Nhưng hiện giờ khi nàng nghe thấy Lương Phong Vũ cũng kêu nàng là Uyển Uyển.... Trong lòng nàng thật sự cảm thấy quá hỗn loạn, nàng chỉ nhấp môi không đáp lời.
Đối với Lương Phong Vũ có thể kêu nàng như vậy đã đủ thỏa mãn rồi. Sau đó hắn nhanh tay lấy trong tay áo một túi gấm màu đỏ, lại mở nó ra, bên trong đó là một vòng tay san hô đỏ thẫm.
Lương Phong Vũ đưa nó đến trước mặt nàng,nhẹ giọng nói: " Trước đó vài ngày ta có đi ra ngoài thành một chuyến tình cờ nhìn thấy vòng tay san hô này, ta thấy nó rất đẹp, nếu đeo lên tay nàng sẽ càng đẹp hơn cho nên ta liền mua nó. Uyển Uyển, tặng cho nàng."
Lý Lệnh Uyển vẫn đứng cúi đầu, cũng không có ý đưa tay nhận lấy. Nàng không biết nên từ chối Lương Phong Vũ như thế nào.
Sau khi biết bản thân mình cùng Lương Phong Vũ có hôn ước, nàng vô cùng khiếp sợ. Nhưng lúc ấy nàng nhớ Lý Duy Nguyên từng hứa với nàng, tuyệt đối sẽ không để nàng gả cho Lương Phong Vũ.
Nàng tin tưởng vào lời nói này của hắn, cho nên nàng biết rõ mối hôn sự này sẽ nhanh bị hủy bỏ thôi, vì vậy nàng không đặt nặng chuyện này ở trong lòng. Nhưng không ngờ đến tâm tư của Lý Duy Nguyên đối với nàng thế mà lại....
Nghĩ đến chuyện ấy, Lý Lệnh Uyển chỉ cảm thấy bối rối cùng bực bội. Lúc này Lương Phong Vũ nhìn thấy nàng không lên tiếng cứ cho rằng nàng đây chính là thẹn thùng, vì thế hắn lại bạo dạng muốn tự tay đeo chiếc vòng san hô này cho nàng.
Bất quá hắn chưa kịp làm gì, thì nàng đã cảnh giác hất tay hắn ra, lùi về phía sau hai bước, nàng ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác.
Khi nàng vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy phía sau Lương Phong Vũ có một người. Người nọ mặc y phục màu lam, bên hôn đeo một miếng ngọc bội, thân hình cao ráo anh tuấn, dáng vẻ thanh tao lịch sự. Đúng là Thuần Vu Kỳ rồi.
Lý Lệnh Uyển không biết rõ rốt cuộc bản thân mình cùng Thuần Vu Kỳ có duyên hay là có thù oán gì với nhau không, tóm lại mỗi lần nàng lâm vào tình huống khó xử thì hắn đều xuất hiện.
Dường như anh mắt Thuần Vu Kỳ khi nhìn thấy nàng không còn vui vẻ như trước kia, hiện giờ trong ánh mắt hắn chỉ toàn sự hờ hững.
Sau khi hắn liếc mắt nhìn nàng một lúc, lại nhanh chóng xoay người rời đi, hắn bước nhanh lên thuyền lớn. Có lẽ hôm nay hắn cũng đến đây ngắm cảnh.
Đêm nay ở bờ hồ này có không ít thuyền lớn, lúc này Lý Lệnh Uyển lại nhìn thấy trên chiếc thuyền lớn ngoài hồ có hai người đứng cạnh nhau.
Một người mặc áo gấm kim sắc, trên đầu vấn kim quan vàng khảm bảo ngọc, dáng vẻ vô cùng tôn quý.
Người còn lại y phục có vẻ đơn giản hơn, bởi vì trên người hắn chỉ mặc y phục Trúc Diệp Thanh, đầu vấn bạch ngọc.
Nhưng khí chất của hắn vô cùng xuất chúng. Tướng mạo cực kỳ anh tuấn, phong thái nhàn nhã tựa như ánh trăng mùa xuân vậy.
Lý Lệnh Uyển kinh ngạc đến bất động, nhân lúc nàng không chú ý Lương Phong Vũ nhanh tay đeo vòng san hô lên tay nàng.
Hắn sợ nàng lại từ chối nhận nó, hắn nhanh lùi về phía sau một bước, vội vàng nói: " Ta còn việc phải làm, ta đi trước đây."
Lương Phong Vũ liền xoay người chạy nhanh như bay rời đi, Lý Lệnh Uyển bất đắc dĩ đứng nhìn bóng dáng hắn ẩn vào đám người trên phố.
Hiện tại nàng rất muốn cởi vòng tay này ra, nhưng nàng vừa nhấc chân bước đi thì Quảng Bình hầu phu nhân lại nhìn về nàng cười như không cười, nhất thời nàng không thể cởi vòng nó ra chỉ đành tạm thời đeo nó vậy.
Mấy ngày trước Quảng Bình hầu phu nhân đã thuê một chiếc thuyền lớn, sau khi hai nhà trò chuyện xong, từng người nhanh chân bước lên thuyền.
Chiếc thuyền lướt trên hồ rất chậm, Lý Lệnh Uyển và Lý Lệnh Kiều ngồi ở đầu thuyền ngắm cảnh, các nàng nhìn thấy xung quanh hồ đèn lồng treo đỏ rực sáng như ban ngày, vây quanh hồ còn có người thả đèn lồng nhìn thật sinh động.
Mặt trăng đêm nay rất tròn, chiếu sáng nơi nơi, nhìn quang cảnh thật lộng lẫy. Lý Lệnh Uyển có chút cảm thán: " Phong cảnh đẹp thật."
" Một lúc nữa pháo hoa được b.ắ.n lên trời còn đẹp hơn nữa kìa."
Mỗi năm Lý Lệnh Kiều đều được phụ mẫu đưa đến hồ Tây Trì ngắm cảnh, cho nên nàng khoe khoang, cười nói: " Sau khi pháo hoa b.ắ.n lên trời màu sắc rực rỡ, ánh trăng chiếu sáng muốn nơi, còn có ánh sáng của những chiếc đèn lồng, mọi thứ đều ánh lên mặt hồ, chỉ nhìn thấy một lần cả đời khó quên."
Lý Lệnh Uyển cũng gật đầu phụ họa với lời nói của nàng ta.
Sau đó nàng lại quay đầu nhìn về phía Lý Lệnh Yến, nàng ta lẻ loi ngồi bên trong khoang thuyền, cúi đầu đùa nghịch đai lưng của mình, cũng chẳng biết nàng ta đang suy nghĩ điều gì.
Hôm nay Lý Tu Bách không đến. Gần đây tâm tình hắn ta càng ngày càng sa sút, tuy rằng đã bị giáng chức quan nhưng hắn ta vẫn chứng nào tật nấy không bỏ thoái quen uống rượu thâu đêm, hiện tại hắn ta chỉ biết đắm chìm trong men rượu.
Cho dù lão thái thái tức giận trách móc Lý Tu Bách như thế nào, thậm chí bà khuyên bảo hắn ta ra sao, ngay cả dùng đến gia pháp cũng chỉ vô dụng. Tóm lại hắn ta giống như một vũng bùn lầy có thể đem đi trét tường.
Dạo gần đây sức khỏe của Tôn Lan Y cũng không tốt lắm. Nếu đêm nay để nàng đi đến đây với thân phận di nương cũng không ổn.
Hơn nữa lão thái thái sợ người khác sẽ nhận ra thân phận của Tôn Lan Y, lại đem chuyện này truyền đến tai Tôn gia, thì phải biết làm sao bây giờ?
Cho nên bà quyết định không mang nàng theo. Thậm chí sau chuyện của Lý Lệnh Kiều, càng làm cho Từ Thị bất mãn với Lý Lệnh Yến, vì vậy Từ Thị cũng chẳng ngó ngàng đến nàng ta.
Chu Thị cũng không muốn chủ động trò chuyện cùng Lý Lệnh Yến, cho nên nàng chỉ biết ngồi một mình cô đơn ở đó.
Lúc này Lý Lệnh Uyển thu hồi tầm mắt, nàng đưa mắt nhìn ngắm xung quanh. Tây Trì vốn là danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất kinh thành, cho nên đêm nay có rất nhiều người đến đây tham quan. Không nói đến trên bờ rất đông người, ngay cả trên mặt hồ cũng đầy thuyền lớn.
Những chiếc thuyền này đều là của những thương gia hoặc người quyền thế thuê, vì vậy trên đầu thuyền cùng đuôi thuyền đều treo lá cờ màu đen.
Ngay cả những gia đình tầm thường cũng sẽ thuê những chiếc thuyền nhỏ đến đây ngắm cảnh, trên đầu thuyền của bọn họ chỉ treo một chiếc đèn lồng.
Xung quanh hồ đều treo đèn lồng xinh xắn, đêm nay trăng rất tròn, ánh sáng phản chiếu trên mặt hồ mệnh mông, thật làm cho người khác nhìn thấy chỉ biết cảm thán mà thôi, không biết đến năm nào mới có cơ hội ngắm lại cảnh đẹp như ngày hôm nay.
Lúc này Lý Lệnh Uyển chỉ chuyên tâm tìm kiếm vị nam tử mặc y phục Trúc Diệp Thanh khi ấy.
Một người có tướng mạo cùng khí chất xuất chúng như thế, sẽ là ai?
Nàng lập tức suy nghĩ, nhân vật nào thích hợp với vị nam nhân ấy.
Sau một lúc suy nghĩ, nàng lại bất động. Bởi vì người hội tụ những điểm xuất chúng như vậy, ngoại trừ nam chính Tạ Uẩn sẽ không có người thứ hai giống như thế.
Nếu người ấy thật sự là Tạ Uẩn, như vậy... Bỗng nhiên Lý Lệnh Uyển quay đầu nhìn về phía Lý Lệnh Yến.
Tuy rằng sau khi nàng xuyên vào đây, bởi vì hiệu ứng cánh bướm, cho nên những tình tiết ban đầu đã bị thay đổi đến long trời lở đất.
Nhưng rõ ràng trong truyện, lần đầu tiên Tạ Uẩn gặp mặt Lý Lệnh Yến là ở hoàng cung kia mà, chẳng lẽ đêm nay tại nơi đây bọn họ sẽ gặp mặt nhau sao?
Nếu hai người đó gặp được nhau thì phải làm sao? Có phải mọi chuyện sẽ phát sinh giống như trong cốt truyện hay không?
Như vậy chẳng phải kết cuộc của Lý Duy Nguyên chính là...
Nghĩ đến kết cuộc của Lý Duy Nguyên, nàng cảm thấy trái tim mình đập loạn. Nàng lập tức đứng thẳng người lên.