Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Truyện, Ta Ôm Chặt Huynh Trưởng - Chương 98

Cập nhật lúc: 2024-10-30 15:03:15
Lượt xem: 16

Tuy rằng Lý Tu Bách bị giam giữ ở nhà lao của Hình Bộ, nhưng với năng lực hiện giờ của Lý Duy Nguyên, vẫn có thể tìm cách đưa phạm nhân ra ngoài, hoặc g.i.ế.c c.h.ế.t cũng là một chuyện dễ dàng.

Có thể nói với bên ngoài Lý Tu Bách vì sợ tội mà tự tử cũng không có gì khó khăn. Nhưng Lý Tu Bách đối với chuyện này không có chút cảm kích nào.

Đêm hôm qua, trong nhà lao tăm tối bỗng nhiên xuất hiện hai hắc y nhân. Một người thì cao gầy, người còn lại thì mặt mày dữ tợn. Vừa bước vào nhà lao, bọn họ không nói lời nào liền đánh ngất Lý Tu Bách.

Hiện tại, đột nhiên ông ta cảm thấy có một gáo nước lạnh tạt vào mặt mình, ông ta giật mình từ từ mở mắt ra.

Sau khi tỉnh lại, ông ta nhìn thấy bản thân mình đang quỳ ngồi trên mặt đất, ông ta đưa mắt quan sát xung quanh. Nội thất trong phòng đều là đồ quý giá, còn có cả một bộ bàn làm từ gỗ quý, hai bên bàn trà lại được bày biện một chậu cây cảnh.

Lý Tu Bách nhìn thấy một người thiếu niên đang ngồi trên ghế bành cạnh bàn trà, một tay người đó đặt trên cạnh ghế, ngước mắt nhìn mình.

Trong lòng Lý Tu Bách chợt thấp thỏm lo âu, không biết tối hôm qua rốt cuộc là ai đã đưa ông ta từ trong nhà lao đến đây.

Hiện giờ ông ta không biết bản thân mình đang ở đâu, nhưng ông ta nhìn rõ người thiếu niên kia chính là Lý Duy Nguyên. Lúc này tâm tình mới thả lỏng một chút.

Có lẽ Lý Duy Nguyên đã tìm người cứu ông ta ra ngoài, theo sau ông ta muốn lên tiếng kêu Lý Duy Nguyên. Bất quá chưa kịp kêu lên, thì lại phát hiện bản thân mình không thể nói chuyện, cứ ú ớ không tài nào nói nên lời.

Hơn nữa, vừa rồi bản thân mình còn bị tạt nước vào người, sau khi tỉnh lại cứ mãi suy đoán không biết bản thân đang ở đâu, cũng không chú ý hiện giờ là giờ nào.

Nhưng lúc này, ông ta liền cảm nhận nơi yết hầu vô cùng đau rát giống như có hai viên than nóng đang mắc kẹt ở đó.

Mình làm sao vậy, vì sao mình không thể nói chuyện được nữa? Rõ ràng đêm hôm qua vẫn còn bình thường kia mà.

Lý Tu Bách nhìn về phía Lý Duy Nguyên, lại thấy Lý Duy Nguyên nhìn mình bằng ánh mắt tựa cười mà như không cười.

Lý Duy Nguyên vốn là người có tâm tư thâm trầm, từ lúc hắn bước vào con đường làm quan thì càng không thể hiện vui buồn ra mặt. Cho nên không ai có thể đoán ra được hắn suy nghĩ những gì.

Hơn nữa khí chất trên người hắn quá lạnh lẽo, tựa như ánh trăng u ám ngày đông. Hiện tại, vẻ mặt hắn lại có biểu tình như vậy, càng làm cho người khác cảm thấy có chút yêu dị.

Trong lòng Lý Tu Bách hơi trầm xuống, trực giác mách bảo, Lý Duy Nguyên không còn giống như lúc trước.

Sau đó ông ta phát hiện một chuyện, hai tay mình đã bị trói chặt ở sau lưng. Hơn nữa còn bị trói bởi dây xích, bởi vì dây xích rất nặng, cho nên mỗi lần cử động liền có những tiếng leng keng vang lên.

Lý Tu Bách càng cảm thấy nghi ngờ, cũng có chút kinh hoảng. Muốn mở miệng chất vấn Lý Duy Nguyên đang làm gì, vì sao lại đối xử với Tam thúc của mình như vậy.

Nhưng vừa mở miệng, trong cổ họng liền truyền đến một trận đau rát. Vì vậy một chữ cũng không thể thốt ra, chỉ có âm thanh ú ớ khàn khàn.

" Tam thúc không cần cố sức như vậy," Lúc này Lý Duy Nguyên cười chậm rãi lên tiếng: " Vừa rồi lúc người còn hôn mê, ta đã cho người uống một chén thuốc. Mà loại thuốc này, chỉ cần dùng một lần thì cả đời không bao giờ nói chuyện được nữa. Chất nhi sợ một liều không đủ với người, cho nên ta cố ý dùng gấp ba số thuốc đó, có lẽ Hoa Đà còn sống trên đời cũng không cứu được người đâu."

Lý Duy Nguyên dám cho mình uống thuốc độc!?! Rốt cuộc Lý Duy Nguyên muốn làm gì? Ta chính là Tam thúc của ngươi.

Lý Tu Bách cực kỳ nóng giận, muốn lên tiếng trách mắng Lý Duy Nguyên. Nhưng một khi mở miệng, lập tức cảm thấy cổ họng mình đau rát, không nói nên lời.

Thậm chí muốn đưa tay đánh Lý Duy Nguyên cũng không được, tay đã bị trói chặt muốn đứng dậy cũng khó khăn.

Hơn nữa, khi ông ta vừa muốn đứng dậy, thì không biết ai đứng phía sau đạp mạnh lên lưng ông ta. Chỉ cần ông ta cử động một chút, người đó càng dùng sức đạp mạnh.

Cuối cùng Lý Tu Bách cảm thấy cả người mình giống như có một tảng đá đang đè lên, cố gắng đè cả cơ thể mình áp sát xuống mặt đất, căn bản không thể nhúc nhích hay cử động.

Trong lòng vô cùng tức giận, tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng ông ta vẫn cố gắng ú ớ phát ra âm thanh.

Bỗng nhiên ông ta nghe bên tai có tiếng bước chân trầm ổn, ngay sau đó trước mắt xuất hiện một đôi giày trắng. Ông ta cố gắng giương mắt lên, liền nhìn thấy Lý Duy Nguyên đang đứng trước mặt mình.

" Kỳ thật chất nhi làm như vậy cũng vì muốn tốt cho Tam thúc thôi, vậy mà Tam thúc còn không biết ơn chất nhi, thật khiến chất nhi thương tâm quá."Giọng nói vang lên mang theo chút cười khẽ của Lý Duy Nguyên, giống như hắn đang nói chuyện đùa vui với Lý Tu Bách, " Nếu không cho Tam thúc uống loại thuốc này, đợi lát nữa ta cho người cắt đứt gân tay gân chân của người, sợ người sẽ không chịu nổi, kêu thất thanh thì thật là quá thê thảm, lại tổn hại đến khí chất nho nhã của người nữa."

Lý Duy Nguyên cho ông ta uống thuốc độc còn chưa tính, bây giờ Lý Duy Nguyên còn muốn chặt đứt gân tay gân chân của ông ta sao?

Lý Tu Bách tự hỏi bản thân mình đối xử với người chất nhi này không tồi, vì sao Lý Duy Nguyên lại hạ thủ với mình như vậy?

Trong lòng Lý Tu Bách vô cùng tức giận, những cũng sợ hãi, không có thời gian quan tâm người đang đạp lên lưng mình là ai, ông ta cực lực giãy giụa muốn đừng dậy chạy khỏi nơi đây.

Tất cả đều vô ích, mặc cho ông ta có giãy giụa như thế nào, cũng không thể di chuyển được cơ thể của mình.

Lý Duy Nguyên ngồi xuống trước mặt Lý Tu Bách, cúi đầu nhìn ông ta nói: " Người không cần phải phí sức. Cho dù người có giãy giụa như thế nào, cũng không thể thoát khỏi nơi này đâu."

Lý Tu Bách cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Giờ phút này, ông ta giống như một con cá mắc cạn, cố gắng ngẩng đầu nhìn Lý Duy Nguyên, muốn dùng ánh mắt hỏi Lý Duy Nguyên, rốt cuộc vì sao lại đối xử với ông ta như vậy.

Rõ ràng bản thân mình chưa bao giờ đắc tội với Lý Duy Nguyên mà, vì điều gì lại hạ thủ độc ác với ông ta.

Lý Duy Nguyên nhìn thẳng vào ánh mắt của Lý Tu

Tùng, lắc đầu nói: " Ngươi không đắc tội gì với ta, nhưng người làm Uyển Uyển bị thương so với việc đắc tội với ta còn nghiêm trọng hơn nhiều, làm cho người ngoài nhìn thấy cũng tức giận thay nàng."

Nói tới đây, một tiếng bang giòn tan vang lên, Lý Duy Nguyên tát thật mạnh vào mặt Lý Tu Bách.

" Vào cái đêm trừ tịch năm trước, Uyển Uyển có lòng tốt lo nhi tử của ngươi xảy ra chuyện, nhưng ngươi cùng bà v.ú không biết điều, ngươi còn lớn tiếng trách mắng nàng, thậm chí ngươi còn ra tay đẩy ngã nàng. Làm cho cơ thể nàng va phải cạnh ghế. Sau khi trở về phòng nàng đau đớn suốt một đêm."

Chát mộ âm thanh nữa vang lên, Lý Duy Nguyên lại tán mạnh một cái tát nữa.

" Vào ngày tết Đoan Ngọ năm nay, lúc ở chùa Thừa Ân ngươi dám trước mặt mọi người trách mắng nàng, còn ra tay tát nàng. Còn vì chuyện của Lý Lệnh Yến mà trách nàng không niệm tình thủ túc tình thâm. Những chuyện ngươi gây ra với nàng, ta đều ghi nhớ rõ trong lòng. Hôm nay, nhất định ta sẽ thay nàng đòi lại tất cả."

Dứt lời, Lý Duy Nguyên liền đứng lên, trầm giọng phân phó: " Vả miệng ông ta hai mươi cái."

Lý Tu Bách nghe thấy những lời này của Lý Duy Nguyên, sau đó ông ta cảm thấy trên lưng mình không còn bị đè nặng, lại có người nhấc cơ thể ông ta lên.

Chưa kịp nhìn rõ người đó là ai, dáng vẻ như thế nào, lập tức ông ta cảm thấy má phải mình quá đau đớn. Theo sau là những âm thanh chát chúa vang lên, ông ta đau đớn không thể kêu la.

Sau một lúc, hai mươi cái tát cũng đã đánh xong, người kia nhanh tay ném Lý Tu Bách xuống đất. Lúc này hai má ông ta đã sưng lên, khoé môi cũng đầy máu, trong miệng toàn là mùi m.á.u tươi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-vao-truyen-ta-om-chat-huynh-truong/chuong-98.html.]

Lý Tu Bách ho khan mấy tiếng, mặt mày cũng đỏ bừng, nơi cổ họng vẫn đau rát như cũ, không thể phát ra âm thanh gì. Chỉ trong chốc lát, bỗng nhiên ông ta phun ra một ngụm m.á.u tươi, nhìn thật ghê tởm.

Lý Duy Nguyên vẫn luôn đứng một bên, lạnh nhạt quan sát.

Lý Tu Bách nhìn thấy Lý Duy Nguyên dùng ánh mắt cay độc nhìn mình, sau đó lại nghe Lý Duy Nguyên lên tiếng: " Trong lòng ngươi có phải đang oán trách ta? Ngươi còn mặt mũi oán trách ta? Cả đời này của ngươi cũng làm không ít chuyện có lỗi với người khác. Tự ngươi si tâm vọng tưởng với Tôn Lan Y, không màng đến Tôn Lan Y có nguyện ý hay không, liền cưỡng bức Tôn Lan Y. Ngươi cưới Tam thẩm, nhưng lại không quan tâm đến Tam thẩm, bỏ mặc Tam thẩm ở lại kinh thành mười lăm năm, sau khi trở về ngươi chưa từng có nửa điểm ôn nhu với Tam thẩm, còn muốn hưu Tam thẩm nữa.

Uyển Uyển là nhi nữ của ngươi, nhưng ngươi không hề yêu thương nàng, ngươi còn xem nàng như kẻ thù, động một chút là trách mắng. Ngươi bao che cho Lý Lệnh Yến, ngươi biết rõ nàng ta mới chính là người hại c.h.ế.t Tam thẩm. Những chuyện ngươi làm, chẳng phải cũng ác độc sao?"

Lúc này đồng tử Lý Tu Bách co lại, chuyện Lý Lệnh Yến ra tay hại c.h.ế.t Chu Thị, vì sao Lý Duy Nguyên lại biết?

Lúc ấy Lý Lệnh Yến sợ hãi chạy đến tìm ông, nàng nói trong lúc giằng co với Chu Thị, nàng vô tình đẩy Chu Thị rơi xuống hồ.

Sau đó nàng chạy đến cầu xin ông cứu nàng, muốn ông làm chứng nàng cả ngày đều ở chỗ của mình, không hề hay biết chuyện Chu Thị bị ngã xuống hồ c.h.ế.t đuối.

Chuyện này ngoài ông cùng Lý Lệnh Yến biết, không còn ai biết nữa, nhưng vì sao Lý Duy Nguyên lại biết?

Hơn nữa, mấy ngày nay Lý Duy Nguyên cũng không đem chuyện này nói cho lão thái thái? Rốt cuộc trong lòng Lý Duy Nguyên suy tính điều gì? Tuy Lý Tu Bách không thể nói ra những chuyện giấu kín trong lòng, nhưng Lý Duy Nguyên vẫn có thể suy đoán được.

Lý Duy Nguyên hơi mỉm cười nói: " Để ngươi c.h.ế.t thật sự là quá dễ cho ngươi, huống hồ chi nhi nữ bảo bối của ngươi còn nhiều lần ra tay với Uyển Uyển, muốn dồn Uyển Uyển vào chỗ chết, ta làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng ta như vậy? Sau này ta sẽ làm cho nàng ta sống trong đau khổ, hơn nữa còn phải đau khổ hơn ngươi gấp ngàn lần, tuyệt đối không thua gì ngươi đâu."

Lý Tu Bách cảm thấy nội tâm mình bắt đầu trầm xuống, tựa như vực sâu không đáy. Mấy ngày nay, ông luôn có nhiều chuyện phiền lòng, không thể quan tâm Lý Lệnh Yến như trước. Nhưng dù sao nàng vẫn là nhi nữ ông thương yêu tận trong xương tủy, làm sao ông có thể để nàng chịu tội?

Hơn nữa nghe ý tứ này của Lý Duy Nguyên, cuộc sống sau này của Lý Lệnh Yến...

Lý Tu Bách không dám tưởng tượng đến, ông ta giãy giụa muốn đưa tay nắm lấy chân của Lý Duy Nguyên, muốn cầu xin Lý Duy Nguyên buông tha cho Lý Lệnh Yến.

Dù sao tất cả mọi người cũng đều là người một nhà, cho dù có thâm thù đại hận như thế nào, hà tất gì phải làm như vậy?

Nhưng Lý Duy Nguyên nhanh chân đá vào tay Lý Tu Bách, liền nói: " So với chuyện lo lắng cho cuộc sống sau này của nàng ta như thế nào, không bằng ngươi hãy tự lo cho bản thân mình trước đi."

Lý Duy Nguyên từ trên cao nhìn xuống, trong mắt tràn đầy chế giểu, nói: " Ta nói cho ngươi biết một chuyện, thật ra Tôn Lan Y vẫn chưa chết, Tôn Lan Y vẫn còn sống."

Lý Tu Bách mở to mắt, vẻ mặt đầy khiếp sợ nhìn Lý Duy Nguyên.

Lý Duy Nguyên cũng nhìn thẳng vào mắt Lý Tu Bách, từ từ nói tiếp: " Bất quá ta chỉ đem Tôn Lan Y trở về bên cạnh Thuần Vu Đức mà thôi."

Vừa nghe thấy Tôn Lan Y chưa chết, trong lòng Lý Tu Bách vô cùng vui mừng. Nhưng chưa được bao lâu, lại nghe thấy Lý Duy Nguyên nói những lời này, vẻ mặt vui mừng của ông ta chợt ngưng động, nhất thời không có phản ứng gì.

Chờ sau khi ông ta có phản ứng, thì nóng giận đến hai mắt đỏ ngầu, khoé mắt như muốn nứt ra, ông ta muốn tiến đến đánh Lý Duy Nguyên.

Nhưng người ở phía sau sớm đã đoán được ông sẽ hành động như thế, cho nên liền nhanh chân đá một cái, ông ta té ngã trên mặt đất. Vì quá đau đớn, cho nên không còn sức lực để nhào đến chỗ của Lý Duy Nguyên.

Lúc này Lý Duy Nguyên lại nhấc chân bước đến trước mặt Lý Tu Bách, chắp tay sau lưng, hơi cúi người nhìn ông, khẽ cười nói: " Hiện tại ngươi không thể chết, nếu c.h.ế.t đi thì ngươi không thể xem trò hay nữa."

Dứt lời, Lý Duy Nguyên đứng thẳng người lên, thu lại ý cười trên mặt, quay đầu nhìn đến người đang đứng bên cạnh hắn.

Người đó hiểu ý, lấy trong tay áo ra một con d.a.o nhọn, bước đến trước mặt Lý Tu Bách, người đó ngồi xổm xuống, sau đó vang lên từng tiếng âm thanh lưỡi d.a.o cứa lên da thịt, thủ pháp của người đó cực kỳ lưu loát cắt đứt gân tay gân chân của Lý Tu Bách.

Đã muốn cắt đứt gân tay gân chân thì cần chi thủ pháp lưu loát? Chờ sau khi người đó thu d.a.o lại, đứng dậy một lúc lâu, thì Lý Tu Bách liền cảm thấy tay chân mình vô cùng đau đớn, há miệng gào rống từng tiếng.

Hiện tại tay chân của Lý Tu Bách chảy rất nhiều máu, không thể nhúc nhích cơ thể. Ngay cả gào rống cũng chẳng phát ra âm thanh.

Sắc mặt Lý Tu Bách trắng bệch không còn chút m.á.u nào, trên mặt đất m.á.u tươi chảy lai láng, nước mắt cũng chảy ra, ông ta nhìn thấy cơ thể mình toàn là máu.

Lý Duy Nguyên thầm nghĩ, có lẽ chờ sau khi vết thương trên người Lý Tu Bách lành lại, thì ông ta cũng chẳng còn nhân rạ bộ dạng của mình nữa.

" Nể tình chúng ta đã từng có thời gian là người nhà, ngươi yên tâm ta sẽ luôn cho người theo sát ngươi, chăm sóc cho ngươi, tất nhiên không để ngươi c.h.ế.t dễ dàng như vậy được." Giờ phút này, ngữ điệu của Lý Duy Nguyên thật ôn hoà, nhưng nghe vào tai Lý Tu Bách chỉ là âm thanh của ma quỷ.

" Đợi chút nữa, ta sẽ sai người đưa ngươi đến nơi ở của Tôn Lan Y và Thuần Vu Đức, để cho ngươi có bộ dạng như một kẻ ăn mày xuất hiện trước mặt bọn họ. Có lẽ tình cờ khi bọn họ đi ra ngoài, sẽ nhìn thấy kẻ ăn mày tàn phế như ngươi, bọn họ sẽ thở dài thương hại ngươi, sau đó lại bố thí cho ngươi vài đồng bạc lẻ."

Nói tới đây, tựa hồ Lý Duy Nguyên cũng có thể tưởng tượng ra khung cảnh ấy, hắn cười thành tiếng, nói tiếp: " Loại cảm giác ngày ngày nhìn thấy nữ nhân mình yêu thương nhất ân ái cùng nam tử khác, có thể nàng ta còn sinh hài tử cho nam tử đó, lại còn lượn lờ trước mặt mình, chẳng phải sẽ khó chịu lắm sao? Hơn nữa, trong lòng ngươi đều hiểu rõ mọi chuyện, nhưng lại không tài nào nói ra được, ngươi phải làm sao bây giờ? Tất nhiên chuyện đó giống như ngàn cây kim đ.â.m sâu vào trái tim ngươi rồi, ngày ngày đau khổ nhưng chẳng một ai hiểu cho ngươi. Bọn họ chỉ nghĩ rằng ngươi là một kẻ ăn mày tàn phế, nhìn thấy ngươi liền muốn tránh xa, có lẽ sống không bằng c.h.ế.t chính là như vậy?"

Hiện tại, Lý Tu Bách đã cảm thấy bản thân mình sống không bằng chết. Ông ta đau đớn nằm trên mặt đất, không thể cử động, cũng không thể nói chuyện, trong đầu chỉ suy nghĩ đến những cảnh tượng Lý Duy Nguyên vừa nói, hận lúc này không thể c.h.ế.t cho xong.

Nếu thân thể đã tàn phế, nhưng vẫn có thể cắn lưỡi tự tử kia mà. Bất quá Lý Duy Nguyên đã sớm đoán ra ý đồ của Lý Tu Bách, cho nên Lý Duy Nguyên liền phân phó thủ hạ: " Cắt lưỡi của ông ta đi."

Người đó liền vâng một tiếng, nhanh chóng đi đến trước mặt của Lý Tu Bách, sau đó giơ tay cắt đầu lưỡi của Lý Tu Bách, m.á.u chảy khắp nơi.

" Muốn c.h.ế.t sao, không dễ như vậy đâu. Tạm thời ngươi hãy cố hưởng thụ cảm giác sống không bằng c.h.ế.t này đi. Chờ ngày nào tâm tình ta vui vẻ sẽ giải thoát cho ngươi."

Lý Duy Nguyên nói xong, liền không màng đến Lý Tu Bách ra sao, nhanh chóng hạ lệnh cho thủ hạ đem Lý Tu Bách đến chỗ của Tôn Lan Y và Thuần Vu Đức, còn ra lệnh thủ hạ tuyệt đối không thể để cho Lý Tu Bách chết.

Sau đó Lý Duy Nguyên đi đến giá áo, cầm áo choàng tơ lụa của mình lên, khoác vào người, thoáng nhìn qua Lý Tu Bách đang nằm trên vũng máu, theo sau hắn thu hồi ánh mắt, quay người rời đi.

Căn bản vừa rồi, Lý Tu Bách được đem đến nội thất bên trong cửa tiệm trang sức. Hiện giờ Lý Duy Nguyên nhanh chân bước ta đại sảnh của cửa tiệm, tiểu nhị liền vén màn cửa lên, cung kính tiễn hắn ra ngoài.

Cẩn Ngôn đã chờ sẵn ở bên ngoài, vừa nhìn thấy Lý Duy Nguyên bước ra, hắn ta vội vàng vén màn xe ngựa lên.

Lý Duy Nguyên nhấc chân bước lên ghế nhỏ, cúi người bước vào bên trong xe ngựa. Sau đó Cẩn Ngôn cũng ngồi lên đầu xe ngựa, đánh xe trở về Lý phủ.

DTV

Nhưng xe ngựa đi được một đoạn, Lý Duy Nguyên liền ngửi thấy mùi thơm của hạt dẻ rang đường, hắn vội lên tiếng kêu Cẩn Ngôn dừng xe, tự mình bước xuống mua một túi hạt dẻ đem về.

Hạt dẻ vừa rang xong, vừa nóng lại vừa thơm. Lý Duy Nguyên cầm túi hạt dẻ trong tay, liền nhớ tới Lý Lệnh Uyển rất thích ăn món này. Chờ sau khi trở về hắn sẽ đem nó đến cho nàng, có phải nàng sẽ vô cùng vui vẻ, gọi hắn một tiếng ca ca không?

Từ sau cái c.h.ế.t của Chu Thị, mấy ngày qua nàng chưa bao giờ nở nụ cười với hắn dù chỉ một lần, cũng không còn kêu hắn là ca ca.

Thật sự hắn rất nhớ nụ cười xinh đẹp ngày xưa của nàng giống như đóa hoa rực rỡ, nàng còn ngọt ngào kêu hắn là ca ca.

 

Loading...