Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 366

Cập nhật lúc: 2024-10-26 21:33:08
Lượt xem: 25

"Tiểu Thảo, những người này là..." Sau khi Lưu Hổ đi vào, nhìn thấy bốn người Hoàng gia, có chút nghi ngờ hỏi.

 

Dư Tiểu Thảo mỉm cười nói: "Tiểu Quận vương thấy chúng ta quá bận, đưa người đến giúp đỡ chúng ta. Sau này cả nhà bọn họ sẽ ở trong dãy nhà sau. Cô phụ, để Hoàng Đại Chùy chạy mấy ngày với cô phụ trước, đợi sau khi hắn quen cửa quen nẻo rồi, cô phụ hãy giao việc thu mua heo hơi cho hắn. Trong tiệm này của chúng ta cũng nên có một đại chưởng quỹ trấn giữ mới được!"

 

Hoàng Đại Chùy đã gọi con trai, đi lên chuẩn bị nhận lấy thịt heo trong tay cha con Lưu Hổ. Lửu Hổ bĩu bĩu miệng về phía xe ngựa bên ngoài, ra hiệu bọn họ đi vận chuyển thịt heo phía sau.

 

Lưu Hổ nhìn thoáng qua Hoàng Đại Chùy to khỏe chắc nịch, có sức lực, cười ha ha một tiếng, nói: "Ôi, tiểu đương gia cũng chúng ta thăng chức cho ta rồi sao! Từ người thu mua lên tới đại chưởng quỹ. Ta phải làm cho tốt, bằng không rất có lỗi với sự đề bạt của tiểu đương gia người rồi!"

 

 

 

Dư Thải Phượng quở trách cười trừng mắt nhìn hắn ta một cái, nói: "Có người làm trưởng bối giống như chàng sao? Nói chuyện không đứng đắn gì cả!"

 

Dư Tiểu Thảo lại cười hì hì một tiếng, nói: "Cô phụ, ngài nói sai rồi! Tiệm đồ kho này là hai nhà chúng ta cùng nhau mở, cô phụ cũng là một trong những đại đương gia, kiêm luôn đại chưởng quỹ mà thôi!"

 

Lời này là nói cho bốn người của Hoàng gia nghe. Trước kia chưa người mua, bọn họ thuộc loại làm ăn gia tộc, chuyện gì cũng đích thân làm. Bây giờ phải nói cho bốn người của Hoàng gia biết, trong tiệm ai là chủ tử, trên dưới khác biệt.

 

Thấy hai cha con Hoàng Đại Chùy làm việc rất chăm chỉ, cô phụ thỉnh thoảng hướng dẫn bọn họ một câu, Dư Tiểu Thảo nói với Hoàng Tiểu Mai đã dọn dẹp bát đũa xong: "Đi, ta nói với ngươi giá cả của dưa muối, ngươi phải nghiêm túc nhớ, sau này chỗ dưa muối này là do ngươi phụ trách... Biết tính toán không?"

 

Hoàng Tiểu Mai đi phía sau Dư Tiểu Thảo hai bước, nhắm mắt đi theo sau lưng nàng, nghe vậy gật đầu một cái, nói: “Biết ạ, cha tôi từng dạy tôi tính toán.”

 

Dư Tiểu Thảo ngạc nhiên quay đầu nhìn nàng ta một cái, con gái biết tính toán thật sự không nhiều! Đợi lát nữa lúc đông khách, phải kiểm tra cô nàng một chút!

 

"Hai lạng rưỡi rượu đậu, nửa cân củ cải đỏ ngọt giòn, tổng cộng ba mươi tám văn tiền. Ngài cầm lấy, nếu như cảm thấy không tệ, hoan nghênh ngài lần sau lại đến!" Lúc này cũng không quá bận rộn, một mình Liễu thị ở trong cửa hàng dưa muối là có thể xoay sở được. Trải qua hơn hai năm rèn luyện, Liễu thị trong dịu dàng mang theo lão luyện, tính toán giá cả cực kỳ thuần thục.

 

Dư Tiểu Thảo rót một ly nước, đưa cho nàng ấy, cười nói: "Mẹ, vất vả rồi! Người vào nhà nghỉ ngơi một lát trước đi, ở đây có con và Tiểu Mai là được rồi!"

 

"Cái này có gì cực khổ chứ? Chỉ là cân dưa muối rồi thu tiền thôi mà. Cái ghế chân cao trong tiệm này tiện thật đấy, lúc không có người có thể ngồi lên nghỉ chân một chút, rất thoải mái! Đúng rồi, củ cải đỏ ngọt giòn và dưa chua bán khá đắt, vò sắp thấy đáy rồi. Lần sau lúc cha con đưa hàng đến, bảo cha con mang hai vò lớn từ Đường Cổ đến đây!” Liễu thị buôn bán đã khá trôi chảy rôi.

 

 

 

Dư Tiểu Thảo lần lượt kiểm tra từng vò dưa muối, gật gật đầu nói: "Không chỉ củ cải đỏ ngọt giòn, dưa chuột muối, tỏi đường, rau thập cẩm cũng không còn nhiều nữa! Mỗi ngày cha chạy tới chạy lui giữa Đường Cổ và Phủ thành, quá vất vả! Nếu như đến lúc thu hoạch vụ hè rồi, chắc chắn không có thời gian... lại thuê thêm một người nữa từ trong thôn đến giúp đỡ, người cảm thấy thế nào?"

 

 

 

Vốn Tiểu Thảo định để Hoàng Đại Chùy làm thay việc của cha, nhưng nghĩ đến trong tiệm cũng phải có người trấn giữ mới được, nên tạm thời thay đổi suy nghĩ. Xem ra còn chưa đủ người, vẫn phải thuê thêm một người nữa.

 

Liễu thị suy nghĩ một chút, nói: "Vợ của Dương Phàm từng nói với mẹ, bảo Dương Phàm thúc của con bị chủ sa thải, muốn tìm một công việc thích hợp. Đợi mẹ trở về hỏi thử, xem chú ấy có đồng ý làm hay không!"

 

"Được! Con người của Dương Phàm thúc rất thành thực, làm việc cũng nhanh nhẹn! Nếu thúc ấy muốn làm, mỗi tháng trả cho thúc ấy tám trăm văn tiền công." Hai người giúp đỡ xử lý đầu heo ruột heo ở phía sau, mỗi ngày còn trả hai mươi văn tiền, tám trăm văn... có lẽ không ít nhỉ?

 

Hoàng Tiểu Mai trợn to hai mắt, muốn nói lại thôi. Dư Tiểu Thảo hỏi: "Thế nào? Muốn nói cái gì cứ nói, đừng câu nệ!" "Một tháng tám trăm văn tiền, có phải hơi nhiều hay không? Cha tôi từng làm công giúp người ta trên thị trấn, một tháng chỉ khoảng bốn trăm năm trăm văn tiền thôi." Hoàng Tiểu Mai cảm thấy tiểu thư có chút quá hào phóng rồi.

 

Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, nói: "Tám trăm văn tiền cũng không coi là cao, dù sao cũng dãi nắng dầm mưa vất vả, việc giao hàng cũng không nhẹ nhàng. Tiểu Mai, cả nhà các ngươi cũng có tiền công, làm tốt rồi, ngày lễ ngày tết còn có tiền thưởng nữa.”

 

Lúc ở Kinh thành, tiền hàng tháng của mấy đại nha hoàn bên người mẹ nuôi là tám chỉ bạc, tiền tháng của tiểu nha hoàn là ba chỉ bạc. Hoàng gia vừa đến, tiền công tạm thời là ba trăm văn tiền đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-366.html.]

 

Hoàng Tiểu Mai kinh hỉ, cô nàng vốn tưởng rằng cả nhà mình bị chủ nhà mua về, chủ nhà bảo làm gì thì làm cái đó. Các nàng đã thuộc về chủ nhà rồi, còn nói tiền công hay không tiền công cái gì nữa! Không nghĩ tới, ngay cả nàng ta cũng có tiền công mỗi tháng ba trăm văn tiền nữa! Tiểu thư thật là quá nhân từ! Nhưng mà, tiểu thư chưa thương lượng với lão gia đã đưa ra tiền công cho bọn họ, lão gia trở về có thể nổi giận không?

 

"Tiểu thư, bọn ta là hạ nhân người mua về, cũng có thể có tiền công sao?” Hoàng Tiểu Mai không nhịn được nhắc nhở một câu.

DTV

 

Dư Tiểu Thảo nhẹ gật đầu, nói: "Các ngươi bỏ ra sức lao động, đương nhiên là có thù lao! Không nên cảm thấy mình kém người khác một bậc, ngươi nhìn những quản gia của gia đình giàu có đi, tuy cũng là hạ nhân, nhưng đi ra ngoài cũng cậy quyền cậy thế đó thôi! Vương quản gia ép ngươi kia, không phải ỷ vào sủng ái của chủ tử cáo mượn oai hùm sao? Tên nhà giàu họ Vương kia có là gì? Không phải dựa vào mấy đồng tiền dơ bẩn, thu mua mấy tay sai của nha môn thôi sao? Không có gì tài ba cả! Tương lai, tiệm đồ kho của chúng ta mở khắp Phủ thành, mở đến Kinh thành luôn, đến lúc đó đừng nói là Vương quản gia kia, cho dù là tên nhà giàu họ Vương cũng phải nịnh bợ chúng ta.”

 

Ấy? Nói tới nói lui, hình như có chút lạc đề rồi! Nhưng mà nàng cũng chỉ nói sự thật, Vương phú hộ thì thế nào? Dám đến gây chuyện, nha môn Tri phủ ở đối diện cũng không ăn chay! Đúng rồi, nghe nói ngày mốt là sinh nhật tròn bốn mươi của Tri phủ phu nhân, tối mai phải chuẩn bị vịt quay, gà quay nhiều thêm một chút.

 

Tri phủ đại nhân người ta công khai che chở nhà nàng, tuy nói là nể mặt Dương Quận vương, nhưng nàng cũng không thể không nhận ân tình của người ta. Nghe nói Tri phủ đại nhân vốn định chúc mừng sinh nhật cho phu nhân ở Trân Tu Lâu, kết quả gần đây Trân Tu Lâu buôn bán chạy, không đặt được nhiều bàn như vậy. Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mời đầu bếp làm thọ yến trong nhà.

 

Ngày mai đi hỏi thăm quản gia của nhà Tri phủ, chuẩn bị làm mấy bàn, ngày kia nàng vất vả chuẩn bị một chút, tặng cho bọn họ mỗi bàn một con vịt quay, một con gà quay, không tính là không hào phóng nhỉ? Nếu không, nàng tự tay làm cho Tri phủ phu nhân một cái bánh ngọt.

 

Dư Tiểu Thảo đang suy nghĩ nên trả ơn người ta thế nào, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa tiệm đồ kho Dư Ký, hai thiếu nữ chừng mười lăm tuổi, dáng vẻ thanh tú bước xuống từ trên xe.

 

 

 

 

"Ôi chao! Đây chính là tiệm của tiểu thư nhà chúng ta mở sau? Thật là thơm! Quả nhiên không hổ là tay nghề của tiểu thư." Thiếu nữ mặc xiêm áo màu xanh lá cây ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của tiệm đồ kho Dư Ký, ríu ra ríu rít hỏi.

 

Thiếu nữ mặc áo màu hồng bên cạnh trợn mắt nhìn nàng ấy một cái, nói: "Dương Liễu, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng nhất kinh nhất sạ(1) vậy nữa! Bây giờ chúng ta là đại nha hoàn bên người tiểu thư rồi, phải chững chạc một chút, đừng khiến tiểu thư mất thể diện!"

 

(1) Nhất kinh nhất sạ: ý chỉ người có tinh thần quá khẩn trương hoặc quá hưng phấn.

 

Dương Liễu cười với nàng ta, ánh mắt đột nhiên nhìn vào cửa hàng dưa muối sau lưng nàng ta, mở to hai mắt nhìn Tiểu Thảo mang tạp dề xắn tay áo trong cửa hàng, vui vẻ kêu lên: “Anh Đào, mau xem kìa! Đó không phải tiểu thư của chúng ta sao? Cửa hàng dưa muối Dư Ký, ăn dưa muối tiểu thư làm, ta có thể ăn nhiều hơn hai bát cháo trắng đó!”

 

Anh Đào cười mắng nàng ấy một tiếng: "Không có tiền đồ!"

 

Theo tầm mắt của Dương Liễu, nàng ta nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia. Anh Đào cũng không bình tĩnh nữa, quên mất khi nãy còn mắng Dương Liễu không chững chạc, nàng ta xách góc váy chạy lên phía trước, cách quầy hàng kích động hô lên với bên trong: "Tiểu thư!"

 

Dư Tiểu Thảo ngẩng đầu một cái, nhìn thấy đôi mắt chứa nước mắt của Anh Đào, ngạc nhiên hỏi: "Anh Đào? Dương Liễu? Sao các ngươi lại đến Phủ thành? Mẹ nuôi đến đây sao?"

 

Anh Đào dùng khăn lau lau nước mắt, giọng nói có chút run rẩy: "Phu nhân không đến đây... Tiểu thư, người đúng là lòng dạ độc ác, ném chúng nô tỳ ở trong phủ không quan tâm suốt mấy tháng liền. Chúng nô tỳ là người hầu hạ tiểu thư người, sau này, người ở đâu bọn ta sẽ ở nơi đó!"

 

Lúc tiểu thư rời đi, không mang theo bất cứ ai bên cạnh, làm hại mấy đại nhà hoàn các nàng trông coi một cái viện trống không, mỗi ngày nhận lương không công. Những đại nhà hoàn không được chọn kia, vừa có cơ hội sẽ đến nói lời châm chọc. Nói tiểu thư coi thường bọn họ, ngại không từ chối ý tốt của phu nhân, cho nên tránh ra ngoài rồi. Lần sau tiểu thư hồi Kinh, không biết muốn ai làm đại nha hoàn đâu! Nếu không phải Linh Lung tỷ thường xuyên đến viện săn sóc, hung hăng dạy bảo những người kia một trận, không biết các nàng còn phải nghe bao nhiêu lời châm chọc nữa!

 

Lần trước tướng quân hồi Kinh, nói tiểu thư mở một cửa hàng ở Phủ thành, mỗi ngày bận rộn đến không xoay sở được, người cũng gầy đi rất nhiều, bảo phu nhân phái mấy người đến giúp đỡ cho tiểu thư. Nàng ta và Dương Liễu chủ động xin đi g.i.ế.c giặt, đến Phủ thành hầu hạ tiểu thư. Lần trước nàng ta và tiểu thư đến hoàng trang một chuyến, trở về nói lại hiểu biết của mình cho các tỷ muội, các tỷ muội đều rất hâm mộ nàng ta có thể đi ra ngoài ngắm nhìn với tiểu thư. Lần này đến Phủ thành, nếu không phải nàng ta quyết định sớm, cũng không thể giành được việc tốt này. Dương Liễu được phê chuẩn cùng đến đây là vì nàng ấy rất có thiên phú trong việc nấu nướng, đã học mấy kỹ năng nấu nướng với tiểu thư. Phu nhân thương tiểu thư, bảo Dương Liễu phụ trách việc ăn uống của tiểu thư, nàng ta phụ trách sinh hoạt hằng ngày của tiểu thư..

 

"Được rồi! Xem người kìa, khóc như mít ướt vậy! Lau nhanh đi!" Thấy Anh Đào và Dương Liễu, Dư Tiểu Thảo cũng rất vui vẻ. Anh Đào đè nén kích động trong lòng xuống, lau lau nước mắt. Nhìn thấy Hoàng Tiểu Mai phía sau Dư Tiểu Thảo: "Tiểu thư, nàng ta là ai vậy?"

 

"Ta là nha hoàn tiểu thư mua về!" Hoàng Tiểu Mai ánh mắt tò mò nhìn hai người Anh Đào. Các nàng mặc quần áo xinh đẹp như vậy, trên đầu trên tay còn mang trang sức bạc, trông ăn mặc còn tốt hơn tiểu thư của nhà Vương đại phú nữa. Nhưng không thể tin được là, các nàng lại tự xưng nô tỳ với tiểu thư? Nha hoàn ăn mặc còn giống tiểu thư hơn tiểu thư?

 

Anh Đào vừa nghe, lỗ mũi chua xót, nước mắt lại rơi xuống: "Tiểu thư! Người thật sự không cần chúng nô tỳ nữa sao? Lại thà mua nha hoàn, cũng không muốn đón bọn ta đến!"

 

Dư Tiểu Thảo đầu đầy hắc tuyến, nàng không ngờ Anh Đào có tính cách nhìn rất hoạt bát lại là nhóc mít ướt. Nàng đau đầu giải thích: "Tiểu Mai là Dương Quận vương đưa tới, ta định sau này để nàng phụ trách chuyện của cửa hàng dưa muối. Yên tâm đi, không ai có thể giành việc của các ngươi đâu!"

Loading...