Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 108

Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:15:39
Lượt xem: 22

“Ta với chàng liên thủ xử lý hắn.” Lâm Hàn nói, “Hắn rảnh rỗi là chạy đến ruộng dưa, tự ăn đến phát ngán, còn chúng ta thì không có gì. Hắn chẳng rằng chẳng quở gì mà đưa dưa đi, ta không tính toán với hắn là tướng quân không muốn quở trách hắn mấy câu à?”

Sở Tu Viễn chỉ ước treo hắn lên quất một trận. Vừa nghĩ như thế, sắc mặt Sở Tu Viễn liền thay đổi: “Trốn được hôn nay không trốn được ngày mai.”

“Là không trốn được ngày mai.” Ngày mai phải lên triều, trừ khi Sở Mộc cáo bệnh không đi thôi. Lâm Hàn nói rồi bỗng cười: “Tướng quân, ta có cách khiến ngay cả hôm nay hắn cũng không trốn thoát được.”

Sở Tu Viễn đã muốn xử Sở Mộc từ lâu, nhưng một mình hắn đọ sức với Sở Mộc thì ấy là g.i.ế.c địch một nghìn tổn thất tám trăm. Thế nhưng, Lâm Hàn gia nhập lại khác, Sở Mộc chỉ có thể bó tay chịu trói: “Mau nói!”

“Dăm câu ba lời không nói rõ được.” Lâm Hàn cười đáp: “Chàng cứ đi làm việc trước đi, ta đi chuẩn bị.”

Sở Tu Viễn không kìm lòng được hỏi: “Có cần ta giúp không?”

“Không cần” tôi tớ đầy đàn, bản thân nàng không cần động thủ, nào cần dùng đến Sở Tu Viễn.

Lâm Hàn vẫy tay với hắn rồi dẫn ba đứa trẻ đi về bức tường phía Tây.

Đến chân bức tường đằng Tây, Lâm Hàn bảo nha hoàn hái thứ quả gọi là khổ qua còn có tên khác là mướp đắng, tên chữ của quả là Kim Linh Tử.

“Hái hết ạ?” nha hoàn của Đại Bảo Bảo, Lục Hà hỏi.

Lâm Hàn: “Chọn quả vàng mà hái.” Lục Hà ngồi xổm xuống, vạch lá ra rồi không kìm được bật kêu một tiếng kinh ngạc.

“Sao thế?” Lâm Hàn vội hỏi.

Lục Hà nghiêng người: “Nhiều lắm, phu nhân.”

Lâm Hàn trông sang thì không khỏi lùi lại một bước, chi chít dày đặc quả treo quả chen chúc nhau, nỗi ám ảnh đông đúc chen chúc đã trị khỏi vào lúc mạt thế bỗng chốc tái phát lại, nàng vội vàng quay mặt đi: “Người đâu, mau đi lấy hai cái kéo và hai cái chậu.”

“Hai chậu?” Tiểu Sở Ngọc lách đến: “Nhiều như thế sao? Oa! Nhiều ghê!”

“Của ta, của ta.” Sở Đại Bảo Bảo chen qua hai ca ca của nó luồn vào trong.

Lục Hà vội vàng đỡ lấy nó: “’Cẩn thận, tam công tử.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-108.html.]

“Vội cái gì? Đâu có chạy mất đâu.” Lâm Hàn bế thằng bé lên, rồi lại quay mặt đi, nàng sợ chậm một tí thôi là cả người nổi da gà.

“Nhiều lắm sao?”

Sở Tu Viễn nghe thấy giọng của Lâm Hàn bèn từ trong phòng ra.

Lâm Hàn chỉ ra sau lưng, tỏ ý hắn tự nhìn.

Sở Tu Viễn thấy nàng như vậy không khỏi tò mò, thò đầu ra nhìn rồi hít một hơi khí lạnh: “Nàng trồng bao nhiêu vậy?”

“Cách mỗi một thước trồng hai hạt. Vốn dĩ ta định trồng một hạt, nhưng lo c.h.ế.t rồi thì lại không có cách nào trồng bù… không ngờ là sống cả.”

Sở Tu Viễn tò mò: “Ra quả nhiều như vậy mà nàng không hay biết gì ư?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Lúc mới trồng có thăm mấy lần, lớn lên thì quên mất.” kiếp trước Lâm Hàn có nghe người già ở địa phương từng nhắc rằng, quả này một khi lớn lên sẽ đơm rất nhiều trái, nhưng nàng cũng không ngờ một cây ra tận mấy chục quả. Trong số đó phải có chục quả màu vàng đã chín. Nàng còn trồng loại dài chừng sáu trượng, Lâm Hàn không dám tưởng tượng tổng cộng phải có bao nhiêu.

Sở Tu Viễn cũng không dám tưởng tượng, do đó không khỏi hơi lo lắng: “Đây là thứ gì, sao ra trái nhiều như thế? Có thể ăn được không?”

“Chắc là có thể.” Bị hắn hỏi một câu như thế, Lâm Hàn không chắc chắn cho lắm: “Hay là hái một quả trước, rồi để gà ở hậu viện giúp chúng ta thử xem?”

Sở Tu Viễn trâm ngâm một lát rồi đi đến cầm lấy một quả: “Dùng tay bẻ?” thấy Lâm Hàn gật đầu, tay Sở Tu Viễn dùng sức, “khổ qua” màu vàng tách làm đôi, để lộ ra phần thịt màu đỏ, Đại Bảo Bảo vươn tay ra chộp.

Sở Tu Viễn tránh khỏi nó, rồi đưa cho Hàn Mặc Dương nghe tiếng chạy đến.

Hàn Mặc Dương phóng như bay đưa trái “khổ qua” đầu tiên của Sở gia cho con gà.

Chốc sau, Hàn Mặc Dương quay về: “Bẩm đại tướng quân, gà không sao.”

Vừa thấy cả một chậu đầy trên mặt đất, mấy nha hoàn hái “khổ qua” vẫn đang đứng tại chỗ thì không khỏi cất lời: “Mấy cây như này mà chỉ hái được một chậu?”

Sở Tu Viễn vốn cứ tưởng hai dây leo hái được nửa chậu, thế nhưng còn nhiều hơn so với những gì bọn họ trông thấy, vì ngoài dưới đất ra thì bên trên hãy còn, hái hết xuống thì thật sự đầy hai bao tải.

Sở Tu Viễn cúi đầu xuống nhìn Lâm Hàn, bảo nàng nói mấy câu.

Hai mươi năm trời lần đầu tiên đau đầu vì có quá nhiều đồ ngon, Lâm Hàn cũng không biết thế nào mới ổn: “Hái hết xuống nhé?” Rồi hỏi dò: “Tạm thời chưa xử tên tiểu tử Sở Mộc kia, để hắn lại đưa ít đồ vào trong cung?”

Loading...