Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 110
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:15:43
Lượt xem: 20
Thực ra Lâm Hàn cũng có hơi ngán, nhưng nàng vừa nghĩ đến ngày xưa đến cả vỏ dưa hấu cũng giữ lại cho đầu xếp xào, không nỡ lãng phí đồ ăn. Nhưng khi nàng vội tìm dưa hấu định làm sốt dưa hấu thì dưa đều bị Sở Mộc đem đi cả rồi, cũng không thể đòi về được. Hơn nữa, hậu viện vẫn còn, ngày mai đi hái, ngày kia lại có thể hái tiếp, ngập ngừng một chốc, nàng nhìn Sở Tu Viễn: “Thôi bỏ đi nhé?”
“Nàng vốn định làm gì?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn đáp: “Tìm hắn đòi dưa hấu của ta, hắn không lấy ra được thì phạt hắn nhìn chúng ta ăn mì trộn trứng bác cà chua với cá nướng.”
“Bây giờ thì sao ạ? Nương.” Sở Dương tò mò.
Lâm Hàn đáp: “Giữa việc bảo hắn ăn dưa hấu với việc nhìn chúng ta ăn, Mộc ca của con sẽ chẳng do dự chọn cái đằng sau. Nói không chừng hắn còn rất đỗi vui sướng vì ta không phạt hắn ăn dưa.”
“Hả? Vậy thì chẳng phải giống với không phạt gì ư?” Sở Ngọc không kìm được hỏi.
Lâm Hàn thở dài đáp: “Đúng vậy.”
“Qúa lợi cho Mộc ca rồi. Huynh ấy ăn đủ, ta còn chưa ăn đủ đâu.” Sở nhị công tử không khỏi chau mày.
Sở Tu Viễn: “Nếu không phải nương con ngày nào cũng chỉ cho phép các con ăn một miếng thì các con đã ăn đủ rồi.”
“Nghe ý này của tướng quân, chàng cũng ăn ngán rồi à?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn đáp rất thành thực: “Không. Ta không phải Sở Mộc.” Từ sáng đến tối ăn không ngừng nghỉ.
“Vậy thì gọi hắn sang, hoặc là chúng ta ăn, mặc kệ hắn.” Lâm Hàn liếc mắt nhìn sang phía Tây.
Sở Tu Viễn: “Mặc kệ hắn. Ngày mai biết chúng ta ăn cá nướng thì lần sau hắn không dám nữa.”
Lâm Hàn thấy hắn nói vậy bèn sai nha hoàn bưng thức ăn.
Ăn xong, ld dặn dò đầy tớ tắm cho mấy đứa trẻ, đến khi ba đứa lên giường thì sắc trời cũng đã tối.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Mộc tới dùng cơm, Sở Dương thấy hắn bèn khoe hôm qua không chỉ ăn trứng bác cà chua, gà hầm đậu, mà còn ăn cá nướng.
Tối qua Sở Mộc đã có dự cảm, nhưng hắn vừa nghĩ tới sau bữa cơm thường phải ăn dưa thì ngơ ngẩn không dám tới. Kẻo để hôm nay vẫn phải ăn dưa, sau bữa cơm, tiểu hầu gia không lên triều nữa mà chạy về đằng sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-110.html.]
Sở Tu Viễn thấy vậy không khỏi cau mày: “Đi làm gì đấy?”
“Hôm qua bệ hạ nói dạo gần đây y nóng trong, nên ta hái cho bệ hạ mấy quả dưa mang đi.” Sở Mộc đáp ngay tắp lự.
Sở Tu Viễn lại muốn đập hắn: “Thẩm thẩm ngươi cố ý dọa ngươi, dưa đằng sau phải dăm ba hôm nữa mới có thể hái.”
“Gì cơ?” Sở Mộc nghe không hiểu.
Tiểu Sở Ngọc vui vẻ cười khanh khách: “Hôm qua không ăn dưa. Nương giận chuyện huynh tặng dưa cho người ta sau lưng người, biết huynh không muốn ăn nên cố ý nói bổ dưa để dọa huynh.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Mộc quay sang Lâm Hàn, trong mắt Lâm Hàn toàn là ý cười: “Thẩm thẩm?! Sao thẩm có thể như thế. Tối qua ta… ta đói cả nửa đêm chẳng ngủ được.”
“Đầu bếp trong phủ ngươi đâu?” Sở Tu Viễn hỏi.
Sở Mộc há miệng: “Ta, đầu bếp trong phủ ta có thể sánh được với đầu bếp của phủ người sao? Người trong phủ đều được thẩm thẩm đích thân truyền lại. Thẩm Thẩm, ta là cháu ruột của thẩm đó, thẩm sao thẩm có thể đối xử với ta như thế.”
“Ta và tướng quân còn chưa bái đường.” Lâm Hàn ung dung đáp.
Sở Mộc nghẹn bứ.
Sở Tu Viễn cười: “Phải đấy, bọn ta còn chưa bái đường.”
Tiểu hầu gia mở miệng định nói Lâm Hàn mấy câu, nhưng nghĩ đến việc nàng biết trồng dưa, biết nấu nướng, biết võ công, hiểu binh pháp, không dây vào được, bèn chĩa mũi nhọn vào thúc phụ của hắn: “Người còn nói không biết ngượng, thẩm thẩm đã gả về gần được nửa năm rồi, mà còn chưa bái đường với thẩm thẩm, trong lòng người còn có thẩm thẩm hay không?” Không đợi Sở Tu Viễn cất lời: “Đừng có giải thích, thẩm thẩm sẽ không tin đâu, trong lòng người không có thẩm ấy.” Nói xong bèn quay người bỏ chạy.
Sở Tu Viễn vô thức đuổi theo, Lâm Hàn đưa tay ra giữ hắn lại.
“Phu nhân, nàng nghe ta nói, không phải ta cố ý trì hoãn, Trương Hoài nói…”
Lâm Hàn cắt ngang lời hắn: “Chàng từng kể rồi, mười tám tháng sáu là ngày tốt thích hợp cưới gả, ta cảm thấy cũng khá được.”
Cuộc sống chứ không phải chuyện cổ tích thần tiên, bình thường ăn cơm còn có thể cắn phải môi, thì sao sống có thể không xô chạm được. Hiểu rõ thêm nhiều, ngày sau gặp phải những chuyện phiền lòng mới không oán trách hối hận.
“Phu nhân thật sự nghĩ thế ư?” Sở Tu Viễn vội hỏi.