Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:15:47
Lượt xem: 22
Trẻ con lớn hơn chút là hiểu được rất nhiều thứ.
“Nương!” Tiểu Sở Dương ôm trán kêu: “Cha đánh con.”
Lâm Hàn đau đầu nhức óc, phẩy tay với Sở Tu Viễn: “Chàng mau đi đi. Đợi đã, sau này những chuyện như này không cần hỏi ta.”
“Vậy nàng không trách ta ở sau lưng nàng…”
Lâm Hàn vội đáp: “Không trách.”
Trông thấy Đại Bảo Bảo uống hết sạch bát nước, tức khắc không cãi nhau với hắn nữa, nàng đưa chiếc bát cho nha hoàn bảo nàng ấy rót thêm một bát nữa: “Đại Bảo Bảo, lè lưỡi ra đề nương xem nào.”
Thằng bé há to miệng.
Lâm Hàn thấy không còn đỏ như trước nữa thì thở phào một hơi dài: “ Sau này muốn ăn cái gì thì phải tới hỏi nương trước, nương không cho ăn tức là không được ăn. Ăn rồi sẽ giống như hôm nay đấy, đã nhớ chưa?”
“Nhớ rồi ạ.” Thằng bé nói với tiếng khóc nấc.
Lâm Hàn thấy mắt nó đã khóc đỏ cả lên thì rất đau lòng: “Có buồn ngủ không? Ngủ một lát đi, nương đi nấu đồ ăn ngon cho con.”
Thằng bé ôm lấy cổ Lâm Hàn, tựa lên vai nàng, không nói buồn ngủ cũng không nói không buồn ngủ.
Lâm Hàn hỏi khẽ Sở Dương: “Đã ngủ chưa?”
Sở Dương lắc đầu.
Lâm Hàn bĩu môi đi về đằng Tây, chúng ta về phòng.
Hai thằng bé đi theo Lâm Hàn đến chính viện, nha hoàn bày ghế con ra, Lâm Hàn và mấy đứa trẻ ngồi dưới gốc cây đào, nha hoàn của Đại Bảo Bảo lại bưng một bát nước để nguội ra.
Miệng của thằng bé không còn quá cay nữa nên lần này chỉ uống một nửa. Lâm Hàn cũng không ép nó, đưa bát cho nha hoàn rồi sai Hồng Lăng lấy một chậu nước.
Lâm Hàn đích thân rửa mặt cho thằng bé, thằng bé thoải mái rồi bèn xuống khỏi lòng nương nó, đi về phía hai ca ca.
Bình thường Sở Dương và Sở Ngọc rất không thích dẫn nó chơi cùng, nhưng thấy mí mắt của Đại Bảo Bảo đỏ au thì hai ca ca đều đưa một tay ra, kéo Đại Bảo Bảo về sương phòng đằng Tây.
Lâm Hàn lại không dám về phòng, vì sợ Sở Bạch Bạch lại khóc, bèn chỉ vào chiếc ghế con bên cạnh ra hiệu Hồng Lăng ngồi xuống.
Hồng Lăng nghe lệnh ngồi xuống rồi hỏi: “Phu nhân có gì dặn dò ạ?”
Lâm Hàn: “Đi hái hết trái cây đã chín xuống, rồi bảo nhà bếp đem phơi khô ớt đỏ đã hái, chính là cái loại mà vừa nãy Bạch Bạch ăn, hái xong thì chuyển tới đây.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Kim Linh Tử kia cũng hái ạ?”
Lâm Hàn gật đầu.
“Dưa hấu thì sao ạ? Chúng ta đâu có biết quả nào chín quả nào chưa chín đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-113.html.]
Lâm Hàn: “Dưa hấu thì không cần.”
Hồng Lăng vâng lệnh đi xuống sắp xếp.
Tầm khoảng hai nén hương, Hồng Lăng mới quay lại, cả đồng người theo đằng sau, cứ hai người xách một cái sọt.
Lâm Hàn đứng dậy đi tới, trông thấy một sọt đậu que, dưa chuột, quả cà, cà chua các loại. Ngay sát rau xanh là một sọt dưa chuột và dưa lưới. Trong sọt thứ ba toàn là bí đỏ.
“Đừng hái bí đỏ tiếp nữa.” Lâm Hàn nhìn bí đỏ rồi bảo.
Hồng Lăng lấy làm khó hiểu: “Tại sao ạ?”
“Bí đỏ già để lại mùa đông nấu cháo bí đỏ.” Lâm Hàn phát hiện bên cạnh bí đỏ là bí đao, chỉ có hai quả, nhưng mỗi quả đều dài như cánh tay của Lâm Hàn: “Đưa quả này tới nhà bếp.”
Gia đinh vác bí đao đi.
Lâm Hàn nhìn thấy nửa sọt đào, cực kỳ giống đào mật nhưng nàng biết không phải là đào mật, là loại đào lông trồng trong viện cho khách: “Cái này các ngươi chia nhau.” Nàng nói với Hồng Lăng.
Mọi người vội vàng cảm ơn.
Lâm Hàn mỉm cười, nàng nhìn thấy một sọt mướp và bầu nậm: “Bầu già để làm gáo, mướp già giữ lại làm đồ rửa bát, bầu và mướp non để xào ăn.”
Lão Hà và thê tử Trâu thị rất đỗi kinh ngạc: “Phu nhân cũng biết xơ mướp có thể rửa nồi sao?”
“Cái gì phu nhân cũng biết.” Hồng Lăng tiếp lời: “Sau này các ngươi thu cái tâm tư cỏn con lại, chớ có tưởng ai có thể giấu nổi phu nhân, chẳng qua phu nhân chả buồn so đo với các ngươi mà thôi.”
Trâu thị vội nói: “Lão nô không dám.”
Lần này Lâm Hàn bảo bọn họ tới không phải để quở mắng bọn họ, nàng chỉ vào nửa sọt Kim Linh Tử cuối cùng: “Đi hái những quả vàng non, không quá xanh, xem bên trong nếu chín rồi thì hái cả xuống.”
“Phu nhân, tối qua ta ăn bốn quả, cơm tối còn chưa ăn.” Hồng Lăng không kìm lòng nổi cất lời.
Lâm Hàn cười đáp: “Lần này không để các ngươi ăn đâu.”
Hồng Lăng nghe vậy thì lập tức dẫn người đi hái, chỉ lo chậm một tí nàng sẽ thay đổi ý định.
Lâm Hàn lắc đầu cười, phát hiện Hà An cũng ở đây: “Lấy một nửa dưa chuột và dưa lưới và rau đưa đến phòng bếp. Nửa còn lại để chung với Kim Linh Tử, ngươi đưa người kéo tới phố Đông bán.”
“Hả?” Hà An kinh ngạc kêu lên.
Lâm Hàn: “Ngươi không nghe nhầm đâu.”
“Phu nhân, đại tướng quân đã về rồi.” ẩn ý của Hà An là trong phủ không thiếu tiền.
Lâm Hàn lại buồn cười, nàng có yêu tiền như thế sao: “Ngươi tưởng ta thiếu tiền sao?”
Hà An: “… Xin phu nhân chỉ rõ.”