Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 125

Cập nhật lúc: 2024-11-02 07:00:29
Lượt xem: 11

Nhân tiểu quỷ đại 2

Hồng Lăng thấy nàng như vậy nhịn không được hỏi: “Trang hoàng cho có không khí vui mừng không được à phu nhân?”

“Được, nhưng không cần thiết.” Lâm Hàn nói: “Buổi sáng treo lên, đến ngày hôm sau lại tháo xuống, mà tháo xuống rồi cũng không dùng được ở chỗ nào nữa cả, không phải là lãng phí sao?” Nói xong, bỗng nhiên nghĩ đến: “Mấy cái lụa đỏ lần trước đâu rồi?”

Hồng Lăng ngây ra một lúc, phản ứng lại chỉ về phía đông.

“Chất đống trong khố phòng?” Lâm Hàn thấy nàng ấy gật đầu, định nói cái gì đó, vừa nhìn mặt trời bên ngoài chói mắt: “Đến cuối tháng thì trời cũng mát mẻ rồi.”

Hồng Lăng: “Đúng thế, đến lúc đó thì một trận mưa thu một trận lạnh.”

“Nhớ nhắc ta lấy lụa đỏ ra.” Lâm Hàn nói.

Hồng Lăng muốn hỏi lấy ra làm cái gì, khóe mắt liếc qua nhìn thấy ba vị tiểu công tử tiến vào, nuốt lại lời định nói: “Nô tỳ lấy dưa tới đây nhé?”

Lâm Hàn ừ một tiếng, Đại Bảo Bảo nhào vào trong n.g.ự.c Lâm Hàn, ôm lấy cổ nàng.

Lâm Hàn đau đầu: “Không nóng à?”

“Không nóng nha.” Đại Bảo Bảo ngồi trên đùi nương, nóng đến mồ hôi chảy đầm đìa thì trong lòng cũng vui vẻ: “Nương, đói.”

Lâm Hàn chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: “Đói là phải rồi. Đại Bảo, Nhị Bảo, có đói không?”

Hai tiểu hài tử buổi trưa ăn không ít cá, dưa chuột và cơm, cũng không thấy đói lắm, nhưng lại hơi khát. Nghe Hồng Lăng nói đi lấy dưa, đợi một lát nữa sẽ có ăn, hai huynh đệ còn chưa tỉnh hẳn ngơ ngác lắc đầu.

Lâm Hàn thấy hai đứa như vậy, định nói ra ngoài chơi một lát. Vừa thấy mặt trời bên ngoài chói mắt, trong phòng lại không có gì để chơi, liền bảo Lan Thảo cầm cờ vây tới, cùng hai hài tử chơi cờ vây.

Đại Bảo Bảo từ trong n.g.ự.c nương ngồi dậy: “Nương, của ta.”

“Lúc nào cũng của đệ hết.” Sở Dương vốn không muốn chơi, nghe được lời nói của tiểu hài tử trong nháy mắt liền tỉnh hẳn, nhéo mặt cậu nhóc một cái: “Xê qua một bên đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đại Bảo Bảo quơ tay muốn cào.

Lâm Hàn đi trước một bước bắt lấy cánh tay cậu nhóc, thả tiểu hài tử sang một bên, thấy Hồng Lăng bưng dưa hấu tới, đưa cho cậu nhóc một miếng dưa: “Ăn dưa đi. Chờ một chút rồi đi ăn tối.”

“Không ăn cơm, không ăn cơm.” Đầu hài tử lắc như trống bỏi.

Lâm Hàn cười nói: “Là chính con nói đấy nhé.”

Hài tử gật đầu thật mạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-125.html.]

Sau khoảng một nén nhang, Hồng Ngẫu bưng một phần cơm lớn tới, trong cơm đặt ba cái muỗng.

Sở Dương nhìn thấy liền nói: “Nương, chúng ta không đói.”

Sở Ngọc gật đầu theo.

Lâm Hàn biết bọn chúng không đói, là nàng sợ bọn chúng so bì, lại nghĩ đến Đại Bảo Bảo người nhỏ, một người cũng ăn không hết, liền phân phó Hồng Ngẫu lấy thêm mấy cái muỗng nữa.

“Nhìn trước đi đã.” Lâm Hàn nhận lấy chén đặt ở trước mặt Sở Dương.

Tiểu Sở Dương nhìn thấy trong cơm có trứng gà, có thịt gà, hình như còn có cả rau củ: “Đây là cơm rau sao?”

“Đây là cơm chiên, dùng dầu xào.” Lâm Hàn múc một muỗng đưa đến bên miệng Sở Ngọc bên tay trái Sở Dương.

Sở tiểu nhị há miệng ăn vào, không khỏi mở to hai mắt, liên tục gật đầu với đại ca mình.

Đại Bảo Bảo nhìn thấy biểu tình của nhị ca, đưa tay nắm lấy cánh tay Lâm Hàn: “Của ta, của ta.”

“Của con, của con, đều là của con hết.” Lâm Hàn đưa cho Sở Dương một cái muỗng, lại múc một muỗng đưa đến bên miệng Đại Bảo Bảo ngồi bên phải cậu: “Ngon không, Bảo Bảo?”

Hài tử lắc đầu nguầy nguậy.

Lâm Hàn biết cậu nhóc muốn nói cái gì, cố ý nói: “Vậy là không ngon rồi. Để cho ca ca ăn hết vậy.” Nàng đẩy về phía Sở Ngọc.

Hài tử đưa tay ôm lấy chén, nuốt hết cơm trong miệng xuống liền nói: “Nương, ta là Đại Bảo Bảo.”

“A, ta lại quên, Đại Bảo Bảo.” Lâm Hàn cười buông tay ra: “Ăn đi.”

Đại Bảo Bảo cuống lên: “Của ta!” Cậu nhóc lại hét lên với hai ca ca.

“Nương nói cả ba chúng ta cùng ăn.” Sở Dương không chấp nhận thái độ này: “Đừng quên vừa nãy đệ còn nói không ăn. Vậy nên cái này phải là của chúng ta mới đúng.” Cậu chỉ tay về phía Sở Ngọc.

Sở Ngọc gật đầu, đồng ý với lời đại ca mình.

Khí thế Đại Bảo Bảo biến mất, quay đầu tìm nương.

“Con nói với ca ca đi, cả ba đứa cùng ăn với nhau.” Lâm Hàn nói: “Ca ca sẽ cho con ăn nhiều một chút.”

Đại Bảo Bảo nửa tin nửa ngờ nói ra, thu được hai nụ cười. Tiểu hài tử cũng nhịn không được nhếch miệng cười. Nhưng cậu nhóc sợ bị hai ca ca ăn sạch, liền dùng toàn bộ sức lực uống sữa ra để ăn, muỗng này rồi đến muỗng khác, cũng không cần Lâm Hàn dỗ dành nữa.

Lâm Hàn nghe người ta nói rằng khi có người dành ăn thì tiểu hài tử sẽ ăn được nhiều hơn. Vậy nên để Sở Dương và Sở Ngọc ăn chung cũng là như vậy. Cho nên khi thấy hài tử mắc câu, nàng liền cất đi nửa miếng dưa hấu cậu nhóc ăn dở.

Đại Bảo Bảo dừng lại.

Loading...