Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-11-02 07:00:32
Lượt xem: 10
Nhân tiểu quỷ đại 4
Lâm Hàn chuyển đến sảnh trà nước, ngồi xuống liền ý bảo Hoàng Kỳ nói thẳng.
Hoàng Kỳ quỳ gối bên cạnh nàng, hạ thấp giọng nói: “Vị bằng hữu kia của Mộc công tử không phải là người tốt gì.”
Lâm Hàn “Ồ” một tiếng, ý ra hiệu hắn tiếp tục nói.
Hoàng Kỳ liếc mắt nhìn Tử Diệp.
Lâm Hàn nở nụ cười, quả nhiên nam nhân phải thử mới biết. Người giống như Sở Tu Viễn quyền cao chức trọng còn không gần nữ sắc, sợ là toàn bộ triều đình chỉ có duy nhất một người.
Sở Mộc không tính, hắn còn chưa trưởng thành, một bộ tâm tính tiểu hài tử.
“Tử Diệp nhìn ra được à?” Lâm Hàn cố ý hỏi.
Hoàng Kỳ không còn do dự nữa: “Không phải, khi ta cùng với Tử Diệp đi qua đó, người đó cứ nhìn chằm chằm Tử Diệp không rời. Phu nhân, người đó từ đầu đến chân chính là một tên lưu manh, sao công tử lại lui tới với loại người đó được chứ?”
“Nam nhân rất cởi mở về sắc và tình cảm. Thấy một người yêu một người cũng là chuyện bình thường.” Lâm Hàn nghĩ một chút: “Các ngươi có lẽ chưa từng nghe nói, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như y phục. Nam nhân như vậy nhiều không kể xiết.”
Hoàng Kỳ thử hỏi: “Ý của phu nhân người nọ không phải lưu manh sao?”
“Không không, Tử Diệp cũng đã gặp bệ hạ, bệ hạ là người thích mỹ nhân, bệ hạ đến phủ chúng ta có từng nhìn thẳng Tử Diệp lần nào không?” Lâm Hàn hỏi.
Hoàng Kỳ cẩn thận ngẫm lại: “Hình như là không. Bệ hạ chỉ lo nói chuyện phiếm với tướng quân và phu nhân.”
“Nói chuyện phiếm cũng có thể nhìn một chút, nhưng bệ hạ thì không.” Lâm Hàn cười nói: “Thực sắc tính dã. Ai cũng thích những thứ đẹp, kể cả ta và tướng quân. Nhưng người quân tử thích Tử Diệp không nhìn nàng không chớp mắt như thế, thật sự nhịn không được nữa sẽ lén lút tìm ta hoặc tướng quân để thổ lộ tiếng lòng.”
Trên mặt Hoàng Kỳ lộ ra ý cười, ngay sau đó lại nhịn không được nhíu mày: “Phu nhân, đó là bạn tốt của công tử.”
“Nhìn xem hôm nay ai làm nhiệm vụ, nếu là Mặc Dương, để Mặc Dương đi tìm tướng quân.” Lâm Hàn nói: “Nếu tướng quân đang gặp bằng hữu, bảo hắn nhanh chóng quay về. Nếu như ở nha môn, bảo hắn về nhanh lên, thứ hắn muốn ta đã vẽ xong rồi.” Lập tức nàng quay sang Tử Diệp: “Qua bên kia trông chừng mấy hài tử, ta đi ra ngoài xem một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-127.html.]
Chiến tranh tạm thời chấm dứt, Sở Tu Viễn không có việc gì quan trọng, liền đi ra ngoài tụ tập với bằng hữu, dù sao đã gần một năm không tụ tập rồi. Nhưng cho dù bằng hữu quan trọng thì phu nhân vẫn quan trọng hơn, còn là người tính tình không tốt lắm, tức giận liền dám xách đao c.h.é.m hắn nữa.
Sở Tu Viễn vừa thấy Mặc Dương, liền cùng hắn hồi phủ.
Lâm Hàn lại sợ khi Sở Tu Viễn trở về thì người nọ đã đi, đi về phía hậu viện tìm một quả dưa trắng, lệnh cho đầu bếp gọt vỏ bỏ hạt, cắt thành miếng nhỏ phối hợp với nĩa bạc, để Hoàng Kỳ đưa qua.
Một lát sau, Lâm Hàn đoán chừng đã ăn xong, liền sai gia đinh đi qua nhắc nhở Sở Mộc, dẫn người đến toà nhà bên cạnh xem thử.
Sở Mộc đại khái cũng cảm thấy nên mang bằng hữu đến nhà mới của hắn đi dạo một vòng, liền rất nghe lời mang người đi. Mà bọn họ vừa đi, Sở Tu Viễn vừa trở về.
Vừa bước vào cửa liền hỏi: “Có chuyện gì xảy ra à?”
“Không phải ta, là Sở Mộc.” Lâm Hàn ra đón liền trả lời.
Bước chân Sở Tu Viễn dừng lại: “Lại cùng ai đánh nhau?”
Lâm Hàn kinh ngạc: “Hắn rất thích đánh nhau à?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cũng không phải. Chỉ là thích cùng người khác đọ sức. Lúc cùng ta đi ra ngoài, ta ngàn dặn vạn dặn, không thể hành động theo cảm tính, hắn…”
Lâm Hàn vội vàng cắt ngang lời hắn: “Không phải, là hắn kết bạn không cẩn thận.” Thấy Sở Tu Viễn nhìn qua, Lâm Hàn gật đầu: “Dẫn người về nhà, còn tìm ta lấy dưa hấu, vậy đó là bằng hữu có quan hệ cực tốt đúng không?”
“Đúng thế. Vậy người đâu rồi?” Sở Tu Viễn vội vàng hỏi.
Lâm Hàn đánh mắt sang toà nhà cách vách: “Ở bên kia.” Nàng nhanh chóng kể lại một lượt chuyện xảy ra lúc trước: “Ta cảm thấy người nọ không phải là chính nhân quân tử gì, lại lo lắng nhìn lầm, cho nên muốn ngươi đi qua thử xem.” Nàng dừng một chút: “Tránh cho Sở Mộc đi sai đường, chúng ta cũng không biết vì sao mà sai.”
Khi đại ca của Sở Tu Viễn bị bệnh qua đời, Sở Mộc mới tám tuổi. Sở Mộc đi theo nương Sở Tu Viễn, nhưng nương hắn năm xưa trải qua qua quá nhiều khổ sở, thân thể xương cốt không tốt lắm, phần lớn thời gian đều là Sở Tu Viễn chiếu cố Sở Mộc.
Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc tuy là thúc chất, nhưng tình giống cha con. Lâm Hàn biết điểm này mới cho Tử Diệp đi thử một lần. Nếu không nàng mới không có tâm tình quản hài tử nhà đại bá.
Sở Tu Viễn nghe nói như vậy quả nhiên khẩn trương hẳn lên: “Ta đi xem một chút.”
“Nếu có vấn đề gì thì đợi người đi đã rồi nói sau.” Lâm Hàn nói: “Đừng nói là ta nói cho ngươi biết.”