Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 140
Cập nhật lúc: 2024-11-02 07:00:49
Lượt xem: 13
Hoàng đế Thương Diệu có rất nhiều chỗ khiến thế nhân trêu chọc thậm chí là trào phúng, ví dụ như hắn phong lưu đa tình, ví dụ như cuộc sống xa hoa, duy chỉ có phương diện dùng người là không thể chỉ trích, không trách Sở Mộc có dáng vẻ như trời sụp đổ như thế.
“Vậy ngươi có phục ta và thúc phụ ngươi hay không?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Mộc sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại bĩu môi nói: “Hai người dù sao cũng lớn tuổi hơn ta.”
“Không nói là thẩm thẩm ngươi chỉ lớn hơn ngươi hai tuổi nữa à?” Sở Tu Viễn tiếp lời.
Khuôn mặt tiểu Hầu gia thoáng cái liền đỏ lên: “Ta có nói lời này à? Thúc phụ nhớ nhầm rồi, rõ ràng là ngài nói, còn nói thẩm thẩm bủn xỉn…”
Lâm Hàn cắt ngang lời hắn: “Ngươi cũng đừng chọc tức ta nữa. Nhanh nhanh mà ăn nho đi, nếu không ăn thì Đại Bảo Bảo ăn sạch đấy.”
Sở Mộc cúi đầu nhìn lại, tiểu hài tử một tay một trái nhét vào miệng, má phồng lên, giống như con chuột con ăn trộm gạo: “Buổi tối nấu thịt đệ có ăn nữa không?”
Cái miệng nhỏ của tiểu hài tử ngừng cử động, ngẩng đầu nhìn cha nương mình.
“Buổi tối làm cá chua ngọt.” Lâm Hàn cười nói: “Trước tiên bỏ vào nồi chảo chiên lên, sau đó mới nấu tiếp. Món đó vừa chua vừa ngọt, còn ngon hơn cả nho của con nữa.”
Tiểu hài tử đứng lên, loạng choạng đi về phía nương mình.
Lâm Hàn cầm lấy khăn trong chậu lau mặt và bàn tay dinh dính cho tiểu hài tử, ôm tiểu hài tử lên đùi, xốc xiêm y lên, cái bụng nhỏ tròn tròn lộ ra. Sở Tu Viễn nhìn thú vị, vỗ bụng nhi tử hai cái: “Chín rồi, có thể cắt ra ăn được rồi.”
Tiểu hài tử sợ tới mức cuống quít che bụng: “Không được!”
“Đừng có dọa con.” Lâm Hàn ôm tiểu hài tử, nói với Sở Dương và Sở Ngọc: “Dâu tây ở hậu viện sắp bị hai đứa hái trụi rồi, không cho phép hái nữa, để lại một chút cho Thái tử.”
Tiểu Sở Dương không cần suy nghĩ liền nói: “Thái tử không thích ăn dâu tây.”
“Không nghe lời có phải không?” Lâm Hàn nhìn chằm chằm cậu bé hỏi.
Sở đại công tử ngẩng đầu chống lại tầm mắt của nương, luôn cảm thấy nếu mình trả lời vâng thì sẽ bỏ qua rất nhiều đồ ăn ngon: “Không phải, là con sợ Thái tử không thích.”
“Chuyện này không cần con phải lo lắng, Thái tử không thích thì còn có bệ hạ.” Lâm Hàn quay về phía Sở Ngọc: “Nếu nghe lời thì trưa mai sẽ được ăn mì hầm đậu.”
Sở Mộc cùng hai đường đệ đồng thời dừng lại, vẻ mặt trông mong nhìn Lâm Hàn chờ nàng tiếp tục nói.
“Gà hầm cùng với đậu, hầm đến khi chín được một nửa thì cho mì vào hấp đến khi nước trong nồi gần khô mới lấy ra. Trộn mì với rau sẽ thành món mì hầm.” Lâm Hàn nói xong quay về phía Sở Tu Viễn.
Đại tướng quân không đợi nàng hỏi liền chủ động nói: “Chưa từng ăn bao giờ.” Hắn do dự một lát nói: “Phu nhân phải phí tâm rồi.”
“Nương, con ăn.” Đại Bảo Bảo ngồi dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-140.html.]
Lâm Hàn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: “Đại Bảo Bảo nhà ta nghe lời nhất, ngày mai làm cho con ăn.”
“Buổi tối không được ạ?” Sở Mộc nhịn không được hỏi.
Hồng Lăng ở một bên nói: “Tiểu Hầu gia, gà làm buổi trưa, buổi tối chỉ có cá. Cá không ăn thì không còn tươi nữa.”
Nếu như ở trước kia Sở Mộc sẽ nói không tươi thì kệ không tươi. Nhưng bây giờ Lâm Hàn là đương gia biết cách sắp xếp, tiểu Hầu gia bị thẩm thẩm hắn thu thập mấy lần liền bĩu môi: “Vậy thì ngày mai đi.”
“Phu nhân, phu nhân...”
Sở Tu Viễn xoay người, gã sai vặt bên người Sở Dương là Bích Hải từ phía đông chạy tới.
“Có chuyện gì thế?” Sở Tu Viễn lên tiếng hỏi.
Bích Hải đến dưới mái hiên dừng lại: “Đại tướng quân, tiểu Hầu gia, phu nhân, ngài nhìn xem đây có phải là chín rồi không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hồng Lăng nhận lấy đưa cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn kinh ngạc: “Quả sung?”
“Bị nứt ra rồi à? Vậy là bị hỏng rồi.” Sở Mộc quay đầu nhìn một cái rồi nói.
Lâm Hàn lại muốn luận bàn với hắn thêm một lúc nữa, tiểu tử này thật đúng là một quý công tử mà.
“Tướng quân.” Lâm Hàn đưa cho Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn tách vỏ ra cắn một miếng, lập tức cảm thấy như ăn một ngụm mật: “Không tệ. Sao lại sớm vậy nhỉ?”
“Chắc chỉ lẻ tẻ thôi.” Lâm Hàn nói xong quay về phía về phía Bích Hải: “Có phải chỉ có mấy trái ở phía trên chuyển thành màu đỏ hoặc bị nứt ra không?”
Bích Hải hồi tưởng lại một chút: “Hình như là vậy.”
Lâm Hàn: “Sở Mộc, ngươi cùng Bích Hải lựa mấy trái bị nứt hái xuống, dùng làm trái cây sau bữa tối.”
“Vậy là không phải bị hỏng à?” Sở Mộc nói ra, thấy Sở Tu Viễn trừng mắt nhìn hắn, lập tức biết mình nói sai, bưng đĩa nho ban đầu đi theo Bích Hải hái quả sung.
Sở Dương cùng Sở Ngọc đứng dậy theo, nghĩ đến cái gì đó liền nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn mỉm cười, hai huynh đệ liền đuổi theo.
Đại Bảo Bảo thấy thế giãy dụa muốn đứng lên.
“Chúng ta ăn thịt.” Lâm Hàn mở miệng.