Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 162

Cập nhật lúc: 2024-11-02 07:01:35
Lượt xem: 10

Cái mà Sở Tu Viễn xuất sắc nhất chính là bày mưu tính kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm chứ không phải là công phu quyền cước. Nhưng công phu của hắn là doThương Diệu mời danh sĩ dạy dỗ, trước khi tòng quân cũng là cấm vệ trong cung nên đương nhiên công phu cũng không quá kém cỏi.

Ở dân gian, một huyện không có tới mười hộ có tiền mời sư phụ dạy võ, huống chi còn phải được người tiến cử, còn phải được danh sĩ coi trọng, nếu không cho dù có tiền cũng không mời được.

Lâm Hàn trước kia hoàn toàn không biết gì về những thứ này, gả đến phủ Đại tướng quân biết được Sở Tu Viễn mời hai vị lão sư cho mấy hài tử, cũng từng hỏi Hồng Lăng sao không đưa bọn chúng đi học đường.

Hồng Lăng nói với Lâm Hàn, kinh sư chỉ có một trường thái học, thái học sinh nhỏ tuổi nhất cũng mười bốn tuổi. Sở Dương và Sở Ngọc trước kia còn bị bọn họ coi như loài vật quý hiếm vây xem.

Lâm Hàn lại hỏi Hồng Lăng hài tử của mấy nhà quan lại quyền quý khác đi học thế nào, Hồng Lăng nói đều là tự mình mời lão sư ở nhà dạy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hiện giờ Lâm Hàn nghe Sở Tu Viễn nói hơn mười người, thử nhẩm tính số tiền cần thiết để bồi dưỡng một gã có công phu tương đương với hắn là bao nhiêu, rồi lại nhân lên mười, lập tức hiểu được ngay cả thừa tướng giống như cha nàng cũng nuôi không nổi.

Trong thiên hạ mà dám ban đêm đánh lén phủ tướng quân, vả lại còn có tiền nuôi hoặc mời sát thủ, ngoại trừ chủ nhân của Vị Ương cung ra thì cũng chỉ có đệ đệ của thiên tử Hàn vương.

Ném bảo kiếm cho Sở Tu Viễn, Lâm Hàn lần lượt tháo khớp cánh tay bốn người nằm trên mặt đất.

Bốn người trước sau phát ra tiếng kêu thê thảm, Sở Tu Viễn không khỏi rùng mình một cái, đồng thời cảm thấy may mắn đêm đó hắn và Lâm Hàn bái đường không cứng rắn cưỡng ép mà là nhẫn nại dỗ dành Lâm Hàn, nếu không thì... Đại tướng quân không còn gan nghĩ tiếp.

“Thúc phụ không sao chứ?”

Lâm Hàn đứng thẳng lưng, nhìn thấy Sở Mộc cầm kiếm xách giày chạy tới: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Vừa có sét đánh vừa có đánh nhau, ta có muốn ngủ cũng không ngủ được.” Sở Mộc nhìn bốn phía, thấy trên mặt đất có tổng cộng năm người: “Đều giải quyết xong hết rồi à?”

Lâm Hàn: “Không biết.”

“Phu nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Hàn xoay người nhìn lại, lão Hà cùng thê nhi hắn mỗi người mang theo một ngọn đèn dầu bước nhanh tới.

“Đi đánh thức mọi người dậy, mở tất cả các cửa ra, lần lượt tra xét hết một lần.” Lâm Hàn nói xong quay sang phía Sở Mộc: “Phía tây có mấy người?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-162.html.]

Sở Tu Viễn tiếp lời: “Nghe tiếng thì có khoảng năm sáu người. Chúng ta cùng đi qua đó xem.” Hắn đưa kiếm cho Lâm Hàn: “Nhớ giữ lấy không được rời khỏi người.”

“Thúc phụ, chờ ta với.” Sở Mộc vội vàng mang giày vào.

Sở Tu Viễn dừng lại: “Đi tây sương phòng xem mấy đứa Đại Bảo có dậy không. Nếu dậy thì ngươi dỗ dành một lúc đã.”

Sở Mộc muốn nói lát nữa, nhưng nhìn thấy Hàn Mặc Dương vàg Dương Thanh Sương liền ý thức được những người có võ công trong phủ đều ở bên ngoài, chủ viện chỉ có mấy gia đinh cùng nha hoàn, vội vàng chạy tới.

Phát hiện trong viện có hai người, tiểu Hầu gia giật nảy mình, thấy hai người kia bị trói cùng một chỗ, bên cạnh còn có bốn gia đinh liền thở phào nhẹ nhõm: “Đại Bảo đâu?”

“Không biết.” Gia đinh nghe Lâm Hàn nói đem đèn trói người, vẫn choáng váng như cũ —— hắn chẳng qua chỉ là đi ra xem có mưa hay không liền suýt nữa bị giết, kết quả không c.h.ế.t mà còn trói người muốn g.i.ế.c hắn lại... Hết thảy mấy thứ này là có chuyện gì đang xảy ra thế?

Sở Mộc thấy vẻ mặt hắn mê mang, mấy người khác giống như kẻ ngốc, bất đắc dĩ lắc đầu đẩy cửa ra, bên trong lặng yên không một tiếng động, trên giường không có một bóng người, nhất thời luống cuống: “Đại Bảo, Nhị Bảo…”

“Mộc công tử?”

Sở Mộc vội hỏi: “Ai?”

“Lục Liễu. Mộc công tử là ngài sao?”

Sở Mộc theo tiếng đi qua: “Là ta. Đại Bảo, Nhị Bảo và Bảo Bảo đâu?”

Lục Liễu: “Ở đây.”

Sở Mộc nương theo ánh trăng cùng đèn đuốc trong viện tìm được cây châm lửa thắp đèn lên, liền nhìn thấy ba hài tử nằm trong lòng hai người, Sở Dương cùng Sở Mộc trợn to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ, bàn tay nhỏ bé cố che chặt miệng Đại Bảo Bảo đang nhắm chặt hai mắt, có lẽ là sợ thằng bé tỉnh lại tìm nương.

“Không sợ, không sợ, không có việc gì.” Sở Mộc vội vàng đặt đèn xuống, ôm lấy Đại Bảo Bảo đang ngủ giữa hai ca ca: “Đại Bảo, Nhị Bảo, mau ra đây.”

Tiểu Sở Dương không khỏi bắt lấy cánh tay Sở Mộc: “Có thể nói chuyện được chưa? Lục Liễu nói không thể nói chuyện, Mộc ca.”

Sở Mộc: “Được rồi.”

Loading...