Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 168
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:53:08
Lượt xem: 6
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với cái tính tình nóng nảy của Lâm Hàn, một ngày nào đó hiểu lầm hắn nói ra, thật có khả năng không nghe hắn giải thích mà đã cho hắn một đạo sấm sét, đánh hắn thành tro bụi luôn rồi.
“Không phản bác được à?” Lâm Hàn nói ra, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Sở Tu Viễn vừa thấy biểu tình của nàng không đúng, vội vàng nói: “Không phải. Ta lo lắng có khi nào ta với nàng bởi vì một vài chuyện nhỏ mà nháo không vui, nàng lại lấy cái này ra làm cái cớ tặng ta một đạo sấm sét không?”
Lâm Hàn nhíu mày.
“Nàng cũng phải thề, không được lạm dụng thuật dẫn lôi này thì ta mới thề.” Sở Tu Viễn vội vàng nói.
Lâm Hàn không muốn thề: “Như thế nào mới tính là lạm dụng?”
“Chỉ cần không dùng ở trên người ta thì không tính là lạm dụng.” Sở Tu Viễn nói luôn không cần suy nghĩ.
Lâm Hàn sửng sốt trong chớp mắt, phản ứng lại liền muốn tặng cho hắn một đạo sấm sét, đánh cho da mặt hắn mỏng đi một chút —— không dùng ở trên người hắn, loại lời này một đại tướng quân làm sao có thể nói ra miệng a.
“Nàng đáp ứng, ta liền đáp ứng nàng.” Sở Tu Viễn giơ tay lên: “Ngoại trừ thuật dẫn lôi, còn có cái gì nữa không?”
Lâm Hàn lắc đầu: “Chờ một chút, có phải chàng cho rằng thuật dẫn lôi có liên quan đến kỳ ngộ mà ta đã nói trước đây không?”
“Không phải sao?”
Lâm Hàn: “Đương nhiên, không phải hoàn toàn như vậy.” Nàng vén tóc phủ trán lên: “Chàng có thấy vết sẹo ở đây không?”
Sở Tu Viễn nghiêng người nhìn một chút, vết sẹo có màu sắc rất nhạt, nhưng một vết rất lớn, ước chừng lớn bằng đồng tiền: “Trên trán nàng sao lại có vết sẹo lớn như vậy?” Thế mà hắn lại không chú ý tới.
“Chàng có nhớ chuyện mà ta kể với chàng lúc trước không, chính là chuyện ác nô kia muốn làm với ta ấy.” Lâm Hàn dừng lại một chút, chờ hắn nhớ tới mới tiếp tục nói: “Lúc ấy ta còn nhỏ tuổi, không dám phản kháng chỉ dám trốn, lúc trốn không cẩn thận đụng vào tảng đá ngất đi. Đến lúc ta tỉnh lại trong đầu liền giống như người khác, thỉnh thoảng xuất hiện một ít đồ vật ta chưa từng nghe nói qua.”
“Ta cho rằng đầu bị đụng nên mới vậy, ai ngờ đến khi vết thương này liền sẹo rơi vảy thì có một cơ hội ngẫu nhiên, ta lại phát hiện tay ta có thể phóng ra tia sét. Chỉ là lúc đầu rất nhỏ, tia sét giống như một ngọn lửa nhỏ vậy thôi. Ta mới luyện tập thường xuyên, luyện tập vài năm mới luyện ra được như tối nay chàng thấy đấy.”
Sở Tu Viễn tiếp: “Cho nên nàng liền đem hai người kia…”
“Không liên quan gì đến ta, bọn họ thật sự là bị sét đánh chết.” Lâm Hàn vội vàng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-168.html.]
Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, ta cũng không nói bọn họ là bị lửa thiêu c.h.ế.t mà. Thấy Lâm Hàn nâng cằm lên, vẻ mặt kiêu căng, trong nháy mắt quyết định nuốt lời định nói trở về.
Vì hai kẻ c.h.ế.t tiệt mà chọc giận người bên gối của mình, đó là chuyện chỉ có kẻ ngốc mới có thể làm được.
Sở Tu Viễn do dự một lát, kéo tay Lâm Hàn nằm xuống: “Thời gian không còn sớm, ngủ đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn sửng sốt: “Đi ngủ?”
“Nàng không buồn ngủ à?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn đương nhiên mệt mỏi: “Chàng… không hỏi nữa à?”
“Giống như phu nhân đã nói, hồ đồ là phúc.” Sở Tu Viễn cười nói: “Cái tiếng thiên sát cô tinh đi theo ta nhiều năm, ta đi đến chỗ nào cũng bị chỉ trỏ, sống rất cay đắng rất khổ cực. Bây giờ ta không muốn sống những ngày như vậy nữa, muốn sống hạnh phúc không được sao?”
Lâm Hàn không khỏi cười nhạo một tiếng: “Chàng cũng để ý tới cái đó nữa à?”
“Lòng người cũng đều là thịt mà.”
Lâm Hàn vẫn không tin: “Chàng cũng không muốn giúp hoàng đế tỷ phu của chàng biết rõ ràng à?”
“Nàng sẽ nói à?”
Lâm Hàn: “Rõ ràng là không!”
“Vậy còn không ngủ đi?” Sở Tu Viễn không đợi nàng mở miệng, chỉ ra ngoài cửa sổ: “Trời sắp sáng rồi. Trong phủ chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy, bệ hạ không động được Hàn vương, nhất định sẽ lấy Ngô thái úy ra để khai đao. Thái hậu biết tất nhiên sẽ ngăn cản, sau đó cùng bệ hạ náo loạn.”
Lâm Hàn nhíu mày: “Chuyện lớn như vậy rồi mà bà ta vẫn còn mặt mũi để náo loạn nữa à?”
“Ngô thái úy không ra mặt, Thái hậu hoàn toàn có thể nói Đình uý đánh cho nhận tội.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn càng không vui: “Điện Tiêu Phòng cách cung Trường Nhạc có xa không?”
Sở Tu Viễn hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Nàng muốn làm gì?”