Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 174
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:53:17
Lượt xem: 8
Buổi tảo triều sáng hôm sau, Sở Tu Viễn phát hiện đáy mắt Thương Diệu xanh đen, sắc mặt vàng vọt, xem ra tối qua cả đêm không ngủ, âm thầm quyết định.
Ngày mười sáu tháng chín, vừa mới mở mắt ra, Lâm Hàn đã nhịn không được nhắc nhở Sở Tu Viễn: “Đừng quên chuyện chàng đã đáp ứng ta đấy.”
“Không quên.” Sở Tu Viễn bất đắc dĩ liếc nàng một cái rồi ngồi dậy.
Lâm Hàn đi theo xuống giường: “Chúng ta đã thống nhất là sẽ đi điện Tiêu Phòng, chàng sẽ không mang ta đến điện Tuyên Thất đấy chứ?”
“Nhân vô tín bất lập.” Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng.
Lâm Hàn gật đầu: “Ta tin chàng. Nhưng với con người chàng thì điểm này luôn xếp sau quốc gia xã tắc và bệ hạ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hồng Lăng, có muốn phu nhân tìm thêm người tới làm không?” Sở Tu Viễn nhìn Hồng Lăng bưng chậu nước tiến vào: “Nếu không cho dù bị bệnh cũng không thể nghỉ ngơi được.”
Hồng Lăng sửng sốt, không nghĩ tới Sở đại tướng quân đột nhiên chuyển lời nói sang phía nàng ấy, không khỏi nhìn nét mặt của Lâm Hàn.
“Việc này ta đã dặn Hà An đi làm.” Lâm Hàn nhìn chằm chằm Sở Tu Viễn: “Còn có chuyện gì khác nữa không? Đại tướng quân?”
Sở Tu Viễn: “Ta đói bụng, đi ăn cơm trước đã.”
Lâm Hàn nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân xong chạy ra ngoài, vội vàng ăn một chút liền nhìn chằm chằm Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn buồn cười: “Ta còn có thể chạy à? Đây là nhà ta, ta có thể đi đâu?”
Lâm Hàn: “Trốn đi quân doanh.” Không cần quá lâu, ba ngày năm ngày là đủ rồi.
Sở Mộc không khỏi hỏi: “Các ngươi đang nói cái gì vậy?”
“Không liên quan gì đến ngươi.” Sở Tu Viễn tiếp lời.
Sở Mộc nghẹn họng, dứt khoát tìm Lâm Hàn.
“Đúng lúc ta có việc muốn hỏi ngươi đây.” Lâm Hàn nói.
Sở Mộc muốn trở về Tắc Bắc Hầu phủ của hắn. Đáng tiếc tay trái hắn cầm bánh, tay phải kẹp thịt, trước mặt còn đặt một chén sữa đậu nành muối, tạm thời không đi được.
“Nhìn thẩm thẩm kìa, nói mấy lời này cũng quá khách sáo rồi. Muốn hỏi cái gì ngài cứ hỏi thẳng là được.” Trên mặt tiểu Hầu gia chất đầy nụ cười lấy lòng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-174.html.]
Lâm Hàn: “Mấy bằng hữu tốt kia tại sao lại đột nhiên nghĩ tới việc đến tìm ngươi chơi? Đừng nói là bất thình lình nảy sinh ý định như thế. Ngươi trở về đã lâu rồi, cũng chỉ có một người tới thôi. Hay là ngươi ở trên đường kéo về đây?”
Người nọ còn suýt nữa liên lụy Sở Mộc bị Sở đại tướng quân thu thập.
“Bởi vì ngài ở phía trước trồng trái cây ở phía sau trồng rau củ, bọn họ liền cho rằng phủ đệ của ta cũng như vậy.” Sở Mộc nói.
Lâm Hàn buồn bực: “Bọn họ làm sao biết được?”
“Ngày ta và nàng bái đường, trong phủ có rất nhiều cấm vệ.” Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng.
Sở Mộc liên tục gật đầu: “Bọn họ trở về liền nói trong phủ ngài tất cả đều là trái cây, như vậy là trong phủ ta cũng có, liền đi qua tìm hiểu xem thực hư ra sao.”
“Đến khi thấy không có gì hết thì bọn họ nói gì?” Lâm Hàn tò mò.
Bọn họ lại muốn xem thử cả viện trồng đầy trái cây là như thế nào, Sở Mộc nói với bọn họ là có thúc phụ hắn ở nhà, thế là mấy người muốn xem trái cây kia chạy còn nhanh hơn thỏ.
Sở Mộc không dám gạt thẩm thẩm hắn, nói hết sự thật ra, Sở Tu Viễn mất hứng: “Bọn họ cũng tin bộ dạng ta mặt xanh nanh vàng biết ăn thịt người à?”
“Cho dù bọn họ không tin thì cũng không dám gặp ngài a.” Sở Mộc sợ hắn truy hỏi đến tận cùng: “Thúc phụ, nếu ngài không uống sữa đậu nành là sẽ bị nguội đấy. Ngài xem Đại Bảo Bảo cũng đã ăn no rồi kìa.”
Đại Bảo Bảo chẳng những ăn no ăn ngon, còn được như nguyện ngồi vào trong n.g.ự.c nương mình, được xem cha mình giáo huấn đường huynh thích bắt nạt mình nữa, cho dù xem không hiểu vẫn vui vẻ vô cùng.
Sở Tu Viễn liếc mắt nhìn tiểu hài tử một cái, tiểu hài tử lập tức xoay người cho hắn một cái ót. Sở Tu Viễn lập tức muốn đánh cậu nhóc.
Lâm Hàn chạy tới trước khi hắn ra tay, ôm hài tử đứng lên: “Chúng ta đi hái hồng.”
Sở Tu Viễn thở dài một hơi, sau khi ăn xong nhận mệnh ngồi lên xe ngựa, đưa Lâm Hàn đi điện Tiêu Phòng. Chỉ là vừa nhìn thấy hài tử trong n.g.ự.c nàng liền không khỏi nhíu mày: “Nàng mang nó theo làm gì hà?”
“Để chơi với Thái tử.” Lâm Hàn nói xong chuyển đến bên cạnh Sở Tu Viễn, nói khẽ bên tai hắn: “Mang theo Đại Bảo Bảo mới sẽ không khiến người ta hoài nghi.” Nói xong nàng vén rèm xe, thấy đã tiến cung: “Đến chỗ nào có thể thấy được chủ điện cung Trường Nhạc thì nhớ nhắc ta.”
Sở Tu Viễn gật đầu.
“Nếu chàng dám…”
Sở Tu Viễn tiếp lời: “Nếu ta dám lừa nàng thì ta chuyển đến thư phòng ngủ.”
Lâm Hàn hài lòng nở nụ cười. Sở Tu Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, liếc thấy một góc cung Trường Nhạc, vội vàng đổi chỗ cho Lâm Hàn, thấp giọng nói: “Từ cửa sổ xe bên này nhìn lại chỗ cao nhất kia.”
Lâm Hàn theo bản năng ngưng thần tĩnh khí, vén rèm xe vẫy ống tay áo lên.