Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 180
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:54:52
Lượt xem: 10
Sở Tu Viễn lập tức quay về phía thê tử của hắn, người cả ngày nói dối mà lại có thể nói ra lời này, không khỏi liếc mắt nhìn nô bộc đang bận rộn đào đất, vậy là Lâm Hàn lại không nói thật —— kì thực là ba ngàn cân đi.
Đại tướng quân bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, rùng mình một cái.
Hoàng đế Thương Diệu liếc thấy một màn này, rất là kỳ quái: “Trẫm lại không nói muốn c.h.é.m đầu nàng, ngươi sợ hãi như vậy làm cái gì?”
“Không…không có.” Sở Tu Viễn nói xong liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái, thấy nàng tràn đầy tự tin: “Phu nhân, lại đây một chút, vi phu có việc hỏi nàng.”
Thương Diệu: “Chuyện gì mà không thể để cho trẫm biết?”
“Đúng vậy.” Lâm Hàn gật đầu theo: “Phu quân, có chuyện gì chờ đào hết lên đã rồi nói sau cũng không muộn.”
Khóe miệng Sở Tu Viễn giật giật, trong lòng nói đến khi đó thì đã muộn rồi. Nhưng Hoàng đế ở bên trái hắn, Lâm Hàn ở bên phải hắn, muốn giấu diếm người kia căn bản không có khả năng, chỉ có thể cầu khẩn miễn cưỡng đổ đầy mười bao tải.
Hoàng đế Thương Diệu ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật không để ở trong lòng, bởi vì hôm nay trong lòng hắn tất cả đều là thiên điện cung Trường Nhạc, nơi Hàn vương ở lúc còn nhỏ bị sét đánh, ông trời cũng đứng về phía hắn.
Nhưng mà khi thấy mười bao tải đã chất đầy mà ruộng khoai vẫn còn một nửa chưa đào, hoàng đế từ trước đến nay chỉ có thể bị Hoàng thái hậu làm cho tức giận giậm chân mất đi bình tĩnh ngày xưa: “Lâm thị, tới đây cho trẫm!”
Sở Tu Viễn thở dài một hơi.
“Ngươi biết không?” Thương Diệu ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn: “Thần trước kia không biết. “
“Khi nào thì biết?” Thương Diệu lại hỏi.
Sở Tu Viễn: “Bao tải.”
Thương Diệu hồi tưởng lại một chút cũng phát hiện có gì đó không đúng, lúc hắn nhắc tới mười bao tải, mí mắt Lâm Hàn cũng không chớp một cái, không trách Sở Tu Viễn nói có việc cần hỏi Lâm Hàn.
Hoàng đế tức giận: “Sở phu nhân, ngươi rất tốt, thực sự rất tốt đấy.”
“Thiếp thân không đảm đương nổi.” Lâm Hàn cúi đầu nói.
Thương Diệu hừ một tiếng: “Rũ mặt rũ mày xuống là làm cho ai xem? Ngươi cho rằng hôm nay trẫm mới biết ngươi à? Đến tột cùng một mẫu sản lượng bao nhiêu cân, nói cho rõ ràng!”
“Thiếp thân cho rằng là loại rất nhỏ.” Lâm Hàn vươn tay khoa tay múa chân một chút: “Thiếp thân đã gặp qua loại lớn bằng quả trứng vịt, cho rằng cái này cũng là như vậy thôi, còn nói với tướng quân khoảng bảy tháng là có thể thu hoạch được. Sau đó Sở Mộc đào ra một ít, thiếp thân vừa nhìn liền thấy rất dài, mới biết củ lớn nhất phải nặng tới hai cân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-180.html.]
Thương Diệu cười lạnh: “Ngươi cho rằng trẫm còn có thể tin sao?”
“Bệ hạ không tin, nhưng sản lượng mỗi mẫu nhiều hơn gấp đôi, bệ hạ cũng nên vui mừng mới đúng.” Lâm Hàn không đợi hắn mở miệng: “Hay là bệ hạ lo lắng thiếp thân tâm thuật bất chính?”
Thương Diệu không nghĩ như vậy: “Lời này là ngươi nói.”
“Bệ hạ được ông trời che chở, ngài cho thiếp thân lá gan, thiếp thân cũng không dám a.” Lâm Hàn vẻ mặt đau khổ nói.
Sở Tu Viễn âm thầm vận khí, Lâm Hàn này lại miệng đầy lời nói bậy, sẽ không lo lắng lời sau không khớp lời trước, làm bại lộ bản thân sao.
“Bệ hạ, thần cho rằng việc cấp bách trước mắt là thử xem những thứ kia có ăn được hay không.” Sở Tu Viễn chỉ vào khoai lang trong một bao tải.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thương Diệu nghĩ cũng đúng, nếu không thể ăn thì mỗi mẫu sản lượng vạn cân cũng vô dụng.
“Lâm thị, nếu không nói thật, ngàn lượng hoàng kim không có, đại lao Đình úy chính là ngôi nhà nửa đời sau của ngươi!” Thương Diệu nhìn chằm chằm Lâm Hàn nói.
Lâm Hàn: “Bệ hạ có thể hoài nghi sư phụ thiếp thân có lai lịch bất chính, cũng có thể hoài nghi mấy thứ này lai lịch bất chính, duy chỉ không thể hoài nghi đồ thiếp trồng ra không thể ăn.”
Thương Diệu theo thói quen muốn phản bác, vừa nghĩ đến đức hạnh trước kia của Lâm Hàn —— hận không thể trồng rau trên tường, trồng dưa trên nóc nhà, liền trấn an bản thân, đừng có chấp nhặt với nữ nhân thích ăn, làm nhục đế tôn.
Thương Diệu: “Nói thì ai cũng biết.”
“Nếu như có thể ăn, bệ hạ sẽ làm như thế nào?” Lâm Hàn hỏi.
Thương Diệu cố ý do dự một lát: “Hôm nay trẫm liền thưởng cho ngươi thiên kim, điều kiện tiên quyết là có thể ăn mà hương vị không tệ.”
“Lời này ấy à, hương vị như thế nào còn không phải là chuyện bệ hạ ngài nói một câu thôi sao?” Lâm Hàn nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt nói.
Sở Tu Viễn cuống quít nói: “Phu nhân, không được vô lễ.”
“Ngươi tránh ra.” Thương Diệu giơ tay lên, ý bảo Sở Tu Viễn tránh qua một bên đi: “Hương vị tương đương với đậu là trẫm coi như đồ của ngươi có hương vị không tệ rồi.”
Lâm Hàn nhất thời mặt mày hớn hở: “Bệ hạ, nhân vô tín bất lập.”
Thương Diệu: “Quân vô hí ngôn.”
Lâm Hàn cầm lấy giỏ khoai của nô bộc chuyển khoai ra bên ngoài, chọn mấy củ vừa to vừa dài: “Thiếp thân bảo đầu bếp đi nấu.”
“Không phải trong phủ các ngươi có chảo sắt sao? Lấy nó ra, nấu bên này luôn.” Thương Diệu chỉ vào con đường đá nhỏ bên cạnh.