Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 183
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:54:57
Lượt xem: 15
“Bệ hạ, người bị hun khói chính là thần, đại tướng quân của ngài.” Sở Mộc vội vàng đậy nắp nồi lại.
Thương Diệu: “Đại tướng quân ở bên cạnh trẫm, ngươi là đại tướng quân từ đâu tới?”
Tiểu Hầu gia cố gắng mở một con mắt ra, đối diện với một đôi mắt đang mỉm cười, chủ nhân của đôi mắt kia vừa hay chính là thúc phụ hắn. Khuôn mặt tiểu Hầu gia thoáng cái đỏ lên, lúng túng nói: “Thúc phụ cũng ở đây à?”
Sở Tu Viễn: “Ta không ở đây sao biết tiểu Hầu gia chí hướng rộng lớn, muốn làm đại tướng quân chứ.”
“Ta, ta chỉ là thuận miệng nói vậy thôi. Thúc phụ, ngài sẽ không so đo với ta chứ, đúng không?” Sở Mộc vội vàng nói.
Sở Tu Viễn trừng hắn một cái: “Cách xa một chút, còn chưa chín đâu.”
“Mùi đậm như vậy mà còn chưa chín sao?” Sở Mộc tìm thẩm thẩm hắn.
Lâm Hàn dắt Đại Bảo Bảo đi tới, nhẹ nhàng mở nắp nồi lên, nhéo khoai trong nồi hấp một chút, thấy đã mềm rồi: “Được rồi. Cẩn thận nóng.”
Sở Mộc nhếch miệng cười, hắn đã nói có thể ăn được rồi mà.
“Bệ hạ vẫn còn ở đây.” Lâm Hàn nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
Tiểu Hầu gia đang định bốc một củ ăn lập tức xoay người đi rửa tay, sau đó tiếp nhận đĩa mà nha hoàn đưa tới, định chọn một củ lớn nhất trình lên Hoàng đế Thương Diệu.
Lâm Hàn nhịn không được hoài nghi tất cả chỉ số thông minh của hắn đều dùng để dẫn binh đánh giặc: “Chọn củ nhỏ dài, mềm rồi ấy. Củ lớn quá bên trong có thể vẫn còn sống.”
Hoàng đế Thương Diệu nhìn thấy một màn này, cảm xúc không vui khi Lâm Hàn nói bậy bạ trong nháy mắt liền biến mất.
Đứa nhỏ nhất là một đứa yếu đuối vừa chạm vào liền khóc, đứa lớn nhất so với nhỏ còn không hiểu chuyện bằng, thế mà Lâm Hàn lại không bỏ Sở Tu Viễn mà đi, như vậy là hắn nên thỏa mãn rồi. Nếu không ông trời cũng nhìn không được, cũng cho hắn cột sét giữa trời quang.
“Để trẫm tự làm.” Thương Diệu nhận khăn mặt Thường Hỉ đưa tới lau tay, chọn một củ nhỏ dài nhưng cũng không quá nhỏ, dùng thìa bạc lột vỏ ra, phần thịt trắng bóng loáng của khoai đỏ lập tức xuất hiện trước mắt hắn.
Thương Diệu múc nửa muỗng bỏ vào trong miệng, mùi thơm nhẹ nhàng còn mang theo một chút ngọt ngào, đừng nói là so với đậu, ngay cả đậu tán nhuyễn cũng không thể sánh được.
“Bệ hạ, không thể ăn nhiều.” Lâm Hàn nhỏ giọng nhắc nhở: “Thứ này thông khí.”
Thương Diệu ngẩn người, đến khi hiểu được lại muốn quở trách nàng vài câu, đường đường là một đại tướng quân phu nhân, lời này nàng cũng không biết xấu hổ nói ra, có còn tự giác thân là nữ tử nữa hay không.
Nhưng hắn vừa nghĩ Lâm Hàn được nuôi thả mà lớn lên, lại không tiện trách nàng: “Còn có gì kiêng kị nữa không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-183.html.]
Lâm Hàn: “Không còn nữa. Đậu ăn nhiều đầy bụng, cái này sẽ không.”
“Tu Viễn, ngươi cũng nếm thử đi.” Thương Diệu không muốn để ý tới Lâm Hàn nữa, sợ nàng lại nói ra chuyện gì khiến hắn ăn không nổi.
Lâm Hàn ở trước mặt Sở Tu Viễn nói không lựa lời quen rồi, khiến cho Sở Tu Viễn từ trước đến nay hiểu rõ Thương Diệu lại không phát hiện lần này có gì không đúng, liền nghe theo lời Thương Diệu, lấy mấy củ khoai ra, mỗi đĩa bỏ một củ, để Sở Mộc bưng đến chủ viện.
“Phu nhân, nàng với Đại Bảo Bảo đi tới sảnh giữa đi.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn đứng cả nửa ngày đã mỏi chân lắm rồi, thấy Hoàng đế không phản đối, liền mang theo Đại Bảo Bảo trở về phòng.
Lâm Hàn cùng Đại Bảo Bảo chậm rãi ăn xong một củ khoai lớn, Sở Dương và Sở Ngọc tan học, khoai ở hậu viện vẫn còn chưa cân xong.
Lại qua một nén nhang nữa, Đại Tư Nông cùng Khương Thuần Quân đem trúc giản trình lên cho Thương Diệu.
Cái trước viết hơn ba ngàn cân, cái sau ghi gần ba ngàn cân, cho dù Hoàng đế Thương Diệu đã có chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy con số chân thật vẫn còn giống như nằm mơ, ngơ ngẩn trừng mắt một lúc lâu không thể phục hồi tinh thần lại.
Sở Tu Viễn nhẹ giọng gọi: “Bệ hạ, ăn trưa được rồi.”
Hoàng đế Thương Diệu tỉnh táo lại, nhìn thấy bao tải đầy đất, há mồm muốn nói cái gì đó, ánh mắt liếc qua thấy đám người Đại Tư Nông vẫn còn, liền quay hẳn về phía Đại Tư Nông: “Buổi chiều đi vườn Phù Dung thu hoạch khoai đỏ ở bên kia. Nhớ ký, không được nói chuyện này với ai hết.” Nói xong nhìn lướt qua những người khác, bao gồm cả nô bộc phủ tướng quân.
Có chuyện Hồng Ngẫu ở đó, mọi người cuống quít nói vâng.
Thương Diệu vẫn còn không yên tâm, cùng Sở Tu Viễn đến phòng nghị sự liền nói: “Người trong phủ ngươi quá ít, trẫm lại chọn cho ngươi mấy người.”
“Bệ hạ, Hàn vương đã ốc không còn lo nổi mình ốc rồi.” Sở Tu Viễn nhắc nhở hắn, người bên ngoài cũng không có lá gan ám sát hắn.
Thương Diệu gật đầu: “Trẫm biết. Không phải bảo vệ ngươi mà là bảo vệ khoai đỏ cùng với các loại hạt giống rau củ trái cây thu hoạch mùa hè kia.”
“Những thứ đó sao?” Sở Tu Viễn bật cười.
Thương Diệu nghi hoặc khó hiểu: “Ngươi cho rằng trẫm chuyện bé xé ra to à?”
“Cũng không phải. Bệ hạ đánh giá thấp phu nhân của thần.” Sở Tu Viễn không khỏi nhìn về phía nội viện: “Những hạt giống kia đều ở trong phòng ngủ của thần và nàng.”
Thương Diệu: “Ở đâu?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Phòng ngủ.”